Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 544: Thần yếu ghê. (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Thế nhưng số lượng cự kiếm quá nhiều, tiếng gào rống của hắc cự long từ từ biến thành gầm gừ.
"BÙM!"
Hắc cự long ầm ầm nổ tung, tiêu tán giữa thiên địa.
Trong mắt cô gái bị trói trên cột đồng xanh chỉ còn lại tuyệt vọng. Cho dù là thiếu niên này cũng không thể chiến thắng được Cổ Kiếm Sầu ư?
Cổ Kiến Sầu đưa mắt nhìn thiên không rồi nhếch miệng cười, hắn ta chính là Thần, không ai có thể cãi ý chí của hắn ta.
Trên người Tiêu Trần bao đầy ma khí, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
"Thần yếu ghê!"
Giọng lạnh lùng trong trẻo của Tiêu Trần vang lên. Người đàn ông chơi kiếm trước mắt nếu chỉ nói về sức mạnh thì đúng là đã đạt đến cảnh giới Yên Diệt nhưng hắn ta lại thiếu sức mạnh quy tắc. Chắc là có liên quan đến việc Thiên Đạo của thế giới này đã bị sụp đổ.
Nghe Tiêu Trần nói vậy thì trên mặt Cổ Kiếm Sầu lộ ra vẻ châm chọc.
"Mong là đầu của mi cũng cứng như cái miệng."
Tiêu Trần kỳ quái nhìn Cổ Kiếm Sầu, bởi vì những lời này là thứ mà tên không đứng đắn (Tiêu Trần bản gốc) kia rất thích nói.
Chỉ là tên kia thích nói đầu thành đầu chó mà thôi.
Tiêu Trần nhẹ nhàng đạp lên mặt đất, cả vùng đại địa đột nhiên rung chuyển.
Từng tiếng long ngâm kinh thiên vang vọng xung quanh, trở thành hình ảnh mà đời này Cổ Kiếm Sầu khó quên nhất.
Đại địa lấy Tiêu Trần làm trung tâm, bắt đầu nứt vỡ. Từng khe nứt lớn kinh khủng bắt đầu lan tràn.
Cung điện rộng lớn kia chớp mắt đã sụp đổ, bị khe nứt khổng lồ cắn nuốt sạch sẽ.
Ma khí trên người Tiêu Trần như nước sông cuồn cuộn rót vào khe nứt khổng lồ này.
Từng còn hắc cự long bay lên từ những khe nứt. Chúng mang theo khí thế trước nay chưa từng có mà bay thẳng lên trận đồ phía trên không trung.
Lúc này thân hình Tiêu Trần hóa thành những luồng sương mù đen tiêu tán khỏi chỗ này.
Sắc mặt Cổ Kiếm Sầu đột ngột thay đổi rồi trở tay vung ra một kiếm, kiếm khí cuồn cuộn phóng ra.
Tiêu Trần xuất hiện phía trên một luồng kiếm khí, trường đao trong tay không có kết cấu gì mà chỉ nặng nề chém xuống.
Đao khí vô cùng bá đạo, chỉ nháy mắt đã xé rách kiếm khí đang xông tới, đánh thẳng vào bản thân Cổ Kiếm Sầu.
Lồng ánh sáng vàng óng bảo vệ Cổ Kiếm Sầu, hắn ta vung kiếm đón đỡ luồng đao khí này.
Trường kiếm màu vàng vừa tiếp xúc với đao khí thì thân thể Cổ Kiếm Sầu đã như diều đứt dây mà bay ra ngoài. Trong nháy mắt lồng ánh sáng vàng óng kia cũng nổ tung.
Tiêu Trần mang theo tầng tần lớp lớp huyễn ảnh tập kích Cổ Kiếm Sầu.
Tuy mỗi lần Cổ Kiếm Sầu đều có thể đón đỡ trường đao Tiêu Trần bổ xuống nhưng lực lượng của hai người dường như không ở cùng một cấp bậc.
Mỗi lần va chạm Cổ Kiếm Sầu đều bị đánh bay.
Cổ Kiếm Sầu vốn là đã lộ ra xu thế bại tướng thì lại đột nhiên nổ ra tầng tầng lớp lớp quang hoa đỏ đen.
Một sức mạnh khổng lồ dữ dằn đến mức khiến người khác phải kinh sợ thoáng cái đã đánh vỡ đao khí quỷ bí kia dễ như trở bàn tay.
Huyết quang che trời lấp đất khiến hư không chấn động. Đầu tiên là lần lượt phóng ra ngoài sau đó thì tràn lan vô cùng vô tận.
Ngay sau đó thì co rút lại mãnh liệt, thay phiên nhau xoắn vặn giảo sát (xoắn chết).
"Thiên Kiếm, thức thứ chín."
Nhất thời chín tầng máu độc điên cuồng lan ra bốn phương tám hướng, gào thét đánh về phía Tiêu Trần.
Áp lực bốm phía nặng tựa ngàn vạn ngọn núi tụ tập đã hoàn toàn khóa kín, áp chế tất cả không gian mà Tiêu Trần có thể trốn thoát. Chuyện còn lại ngoại trừ liều mạng ra thì chẳng còn cách nào khác!
Tiêu Trần nghiêng đầu, lạnh lùng nói: "Khốn thú."
Tiêu Trần đổi trường đao sang tay trái rồi nhẹ nhàng vung lên. Một cơn thuỷ triều đen kinh khủng chen lấn tuôn ra khỏi đao.
Huyết Triều Độc Lan của Cổ Kiếm Sầu trong nháy mắt bị nhấn chìm.
Lúc này trên bầu trời, những con hắc cự long đã đâm vỡ gần như tất cả trận đồ.
Thiên địa yên ắng lại, Tiêu Trần lẳng lặng đứng trên mảnh đất trống đổ nát.
Cả người Cổ Kiếm Sầu đã đẫm máu, ma khí đen không ngừng cuồn cuộn trong vết thương của hắn ta.
Cách đó không xa, Tiêu Mỹ Lệ nắm tay Thập Nhất, Thập Nhất nắm tay cô gái bị thương nặng.
Ba người cứ lơ lửng giữa không trung như vậy. Có lẽ Thập Nhất chưa từng nghĩ đến việc tại sao cơ thể nhỏ bé của mình lại có thể giữ vững được cô gái kia.
Cô gái nhìn cảnh tượng trước mắt thì vẻ mặt tràn đầy thần thái, Thần trong lòng bọn họ cứ như vậy mà thất bại.
Cổ Kiếm Sầu nhìn cô gái, vẻ mặt dần lộ ra vẻ từ bỏ, chỉ còn lại tràn đầy yêu thương cùng không nỡ.
"Trái tim này trả lại cho em."
Cổ Kiếm Sầu dùng hết sức mạnh cuối cùng cắm tay vào ngực móc ra một trái tim đỏ tươi.
Nhìn trái tim trong tay Cổ Kiếm Sầu mà cô gái ngây ngẩn cả người, lồng ngực đột nhiên đau đớn kịch liệt. Cô ta vốn không có trái tim thì sao lại đau đớn được chứ.

Bình Luận

0 Thảo luận