Có vẻ như thời điểm hắn thu lại ma khí bên ngoài thành thì đã bị tên này phát hiện.
Đột nhiên, Minh Tư như nhớ ra điều gì đó, ngạc nhiên hỏi: "Con mẹ nó, Trần ca, sao ngài lại biến thành như vậy? Nghe tin ngài gặp chuyện không may lại càng khiến ta hoảng sợ, ta còn cố ý đến Hư Không Đại Băng Hoàn nhìn xem, nhưng ta không phái hiện gì cả."
Tiêu Trần kể lại chuyện linh hồn quay trở lại Địa Cầu, Minh Tư nghe xong tặc lưỡi lấy làm kỳ quái.
"Quả nhiên người tốt không sống lâu được mà, đúng là tai họa để lại ngàn năm!" Minh Tư cảm thán một câu.
Tiêu Trần lười để ý đến cái tên này, hắn ta đã sống với Tiêu Trần nhân tính từ rất lâu, sớm đã trở thành một kẻ thần kinh rồi.
"Không đúng!" Minh Tư đứng hình nói.
"Cái gì?" Tiêu Trần hỏi.
"Ngài đã trở lại Địa Cầu, là một vạn năm trước đó. Nếu như toàn bộ không gian thời gian đều phát sinh vặn vẹo, về mặt lý thuyết, có lẽ hiện tại ta không biết ngài á!"
"Nhưng mẹ nó hiện tại ta vẫn biết ngài, đây là cái quỷ gì?"
Tiêu Trần cũng ngẩn ra, tại sao hắn có thể bỏ sót vấn đề này nhỉ.
Chẳng lẽ thời gian trôi qua ở hai thế giới không giống nhau, một tuần lễ ở Địa Cầu, bên đại thế giới này đã trôi qua vạn năm?
Thời gian trôi qua không giống nhau, Tiêu Trần cũng đã từng gặp phải. Ví dụ như người ta thường nói một ngày trên trời bằng mười năm dưới đất, đây chính là sự khác biệt về thời gian trôi qua giữa hai không gian.
Nhưng tuyệt đối không có chuyện bảy tám ngày tại Địa Cầu thì ở đây loại là vạn năm, khoảng thời gian đó quá lớn.
Suy nghĩ hồi lâu, ngay cả Tiêu Trần cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.
Tiêu Trần cũng lười nghĩ nữa, khả năng lớn nhất chính là do Hư Không Đại Băng Hoàn dẫn đến tình huống này.
"Không biết nữa." Tiêu Trần không nghĩ ra, tức giận trả lời.
Sau đó Tiêu Trần bắt đầu lặn xuống, chuẩn bị tiếp tục lên đường.
"Này, này, Trần ca ngài đi đâu vậy?" Nhìn thấy Tiểu Trần sắp chuồn mất, Minh Ti vội vàng ngăn Tiểu Trần lại.
"Liên quan cái méo gì đến ngươi, hỏi làm quái gì." Hiện tại Tiêu Trần thực sự không có biện pháp tóm cái tên này.
Bây giờ Tiêu Trần không có biện pháp nào bắt được Minh Tư.
Đánh thì nhất định là đánh không lại, làm một trong tam đại chiến lực của Minh Bộ, con hàng này cũng không phải có thể so sánh với con hàng trước đây hắn gặp.
Nói đi chắc chắn cũng phải nói lại, con hàng này miệng đầy bản lĩnh huyên thuyên, kế tục Tiêu Trần nhân tính, Tiêu Trần thật sự chưa từng thấy ai có thể nói thắng tên bệnh thần kinh này.
"Ai, Trần ca không được lạnh lùng như thế, đêm dài đằng đẵng cũng không lòng dạ nào mà ngủ, chúng ta đi uống một chén đi, hắc hắc." Vẻ mặt Minh Tư thô bỉ nhìn Tiêu Trần, còn phong tao làm ra động tác lan hoa chỉ.
"Cút, ẻo lả." Tiêu Trần thực sự muốn bóp chết con hàng này.
"Ai, lời ấy của Trần ca sai rồi, như tôi gọi là thể hiện chân tình, đây hoàn toàn có thể chứng minh cho giao tình của chúng ta, có người từng nói, trong lúc vô tình mà thể hiện tình cảm mới là minh chứng hữu nghị tốt nhất."
A! Này! A! Này! Minh Tư bị ép phải dừng bước.
"Đừng làm phiền bố mày, bố muốn lấy đi Hỏa Liên."
Người có thể chọc cho Tiêu Trần ma tính văng tục không có người thứ hai, Minh Tư coi như là một, còn có nhóm bà lão Tổ Long.
"Ơ gì?"
"Trần ca, giao tình giữa chúng ta là giao tình, nhưng mà Hỏa Liên là chí bảo của Minh Giới, làm sao lão nhân gia ngài có thể nói lấy là lấy chứ, đúng không? Như vậy không phúc hậu lắm đâu! Tuy chúng ta thân như huynh đệ, nhưng cũng không thể để ngài làm xằng bậy như vậy, đây chính là trái với nguyên tắc, đến đây, Trần ca chúng ta nói chuyện một chút."
A! Ấy ấy!
"Ong ong ong." Tiêu Trần chỉ cảm thấy có một đống ruồi nhặng bay tới bay lui ở bên tai mình.
"Bố mày sắp bỏ mình rồi." Tiêu Trần bị ầm ĩ đến mức không còn cách nào, rống lên nói.
"Ai? Gì cơ?" Vẻ mặt Minh Tư mờ mịt mà hỏi.
Tiêu Trần vung tay lên, một bức tranh trực tiếp in vào trong đầu Minh Tư.
"Tự xem đi." Tiêu Trần không vui nói.
Bức tranh này chính là bức họa Tiêu Trần thấy ở trong phòng Thanh Đồng.
"Ai u, côn trùng lớn như vậy chắc chắn ăn ngon lắm, hấp, chiên, xào gì cũng không tệ."
Tiêu Trần suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, tiểu thịt tươi ngượng ngùng năm đó đến cùng là bị tên bệnh thần kinh kia truyền thụ thứ gì đáng sợ nên mới biến thành như bây giờ thế?
Xem xong toàn bộ bức tranh, vẻ mặt Minh Tư ngưng trọng nhìn chằm chằm Tiêu Trần.
Một lúc lâu, khóe miệng Minh Tư chậm rãi nhếch lên, anh ta quơ cánh tay nói một câu làm Tiêu Trần tức trào máu họng.
"Dáng vẻ thật là lợi hại, nhưng ăn thua gì đến chuyện của tôi, ha ha ha."
"Ai nha, hôm nay Phong Nhi ồn ào quá. Ý, tại sao tôi lại ở chỗ này, tôi tới nơi này làm gì?"
"Đi thôi đi thôi." Minh Tư quơ cánh tay, chạy mất tung nhanh như chớp.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận