Từ trước đến nay thủ đoạn của Chương Hồi Thiên đều lôi đình, một hai năm nay Chương Hồi Thiên không có động tác gì lớn, mọi người hình như cũng quên mất chuyện này.
"Mở đại trận hộ sơn ra, đánh thức hộ sơn thú, tập hợp tất cả đệ tử, chuẩn bị nghênh chiến."
"Người lâm trận lùi bước, giết không tha."
Chương Hồi Thiên lẳng lặng hạ đạt mệnh lệnh.
Chúng phong chủ không dám ở nói, làm theo mệnh lệnh của Chương Hồi Thiên, xuống dưới chuẩn bị.
Chương Hồi Thiên nhìn bầu trời phía xa, ánh mắt dần dần trở nên nóng bỏng.
Phương pháp phục sinh quả nhiên huyền diệu, mọi người đã chết nhiều năm như vậy mà có thể sống lại.
Vốn có cho rằng kiếp này vô duyên, không ngờ giờ lại gặp lại được.
Chương Hồi Thiên nắm chặt tay, lần nhất định phải lấy được phương pháp phục sinh ấy.
Từng cơn sóng gợn tuôn ra từ trên người Chương Hồi Thiên, sóng gợn xanh nhạt truyền khắp toàn bộ Thiên Kích tông.
Cảm nhận được khí tức ấy, tất cả mọi người đều vui mừng.
Tông chủ tiến vào cảnh giới nửa bước Vô Chỉ Cảnh.
Tại giờ phút quan trọng, Chương Hồi Thiên lại có thể đột phá.
Mặc dù có chút đột ngột, thế nhưng nghĩ kỹ lại cũng hợp tình hợp lý.
Tài nguyên tu hành của toàn bộ Trung Nguyên đại lục, có thể nói đa số đều nằm trong tay Chương Hồi Thiên.
Nếu như vậy vẫn không thể đột phá, chỉ có thể chứng minh, Chương Hồi Thiên chẳng qua là một bao cỏ mà thôi.
Sự đột phá của Chương Hồi Thiên, khiến các phong chủ đều có lòng tin.
Không bao lâu, từng tiếng thú gào to lớn vang lên ở trong trời đất.
Tiếng kèn thê lương cũng đồng thời vang lên, toàn bộ Thiên Kích tông, từ tông chủ đến đệ tử mới nhập môn đều đã chuẩn bị nghênh chiến xong.
Đại trận họ sơn mở ra, ánh huỳnh quang sáng chói chớp động ở trong trời đất, sát khí vô hạn.
Tiêu Trần ngồi trên hồ lô lớn, đi theo phía sau là một đám phụ nữ.
Chỉ sợ đây là lần đầu tiên từ trước tới nay ở Trung Nguyên đại lục, lấy khoảng hai mươi người đi đánh một đại tông môn có hơn hai vạn người.
Sắc mặt của mấy người Bạch Tử Yên hơi khó coi, vừa nãy cảm nhận được có một đại năng nửa bước Vô Chỉ Cảnh.
Giờ lại nghe thấy mấy tiếng thú rống kinh khủng.
Từng nghe nói rằng Thiên Kích tông có một con hộ sơn thú Nhân Diệt Cảnh, nhưng chưa từng có ai thấy được.
Cho tới nay mọi người cho rằng chẳng qua chỉ là nghe nhầm đồn bậy mà thôi, giờ xem ra e là thật sự.
Một con hộ sơn thú Nhân Diệt Cảnh, sợ rằng sức chiến đấu không xê xích gì mấy với kiếm tu cùng cảnh giới.
Một con hộ sơn thú, một vị nửa bước Vô Chỉ Cảnh, cộng thêm đại trận hộ sơn, còn có nhiều trưởng lão chấp sự như vậy.
Mặc dù có con cự mãng này, nhưng thấy thế nào cũng giống như đi chịu chết.
Tiêu Trần nằm trên hồ lô nhìn bầu trời dần tối xuống.
Chẳng biết lúc nào, một vầng trăng máu nhàn nhạt leo lên bầu trời.
Trăng máu nhô lên cao, tất có yêu nghiệt hiện thế.
Ở bên Thiên Kích tông, một cô gái nhỏ ngồi trên cành cây.
Bàn chân trần nhỏ nhắn đung đưa qua lại trong không trung.
Rõ ràng là một cô gái nhỏ mười mấy tuổi nhưng lại khiến người ta cảm thấy quyến rũ vô cùng, đúng là quái dị đến cực điểm.
Bên cạnh cô gái nhỏ có hai bóng người đen nhánh ngồi xếp bằng, khí tức âm trầm kinh khủng tràn ngập quanh người, chỉ có thể nhìn được ánh mắt đỏ lập lòe trong không trung.
Cô gái nhỏ chống cằm, có chút không vui nói: "Người này, Bạo Thực và cả Hư Độc cũng không thể giết hắn sao? Mạng cứng thật đấy!"
"Hai người hãy đi gây chút rắc rối cho hắn." Cô gái nhỏ vỗ tay, hai bóng đen trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Lúc này, toàn bộ thiên địa đột nhiên xuất hiện dị tượng.
Trên bầu trời vô số mây đen tụ khép lại, hình thành một vòng xoáy khổng lồ.
Trong vòng xoáy không ngừng có lôi xà sáng ngời du tẩu, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm như ban ngày.
Tiêu Trần nhìn dị tượng trên trời, lại nhìn phương xa, lông mày hơi nhíu lại.
Tiêu Trần đem nhét một hạt châu đen vào trong tay Bạch Tử Yên.
"Có vấn đề không giải quyết được thì bóp nát quả cầu đen phong ấn."
Tiêu Trần suy nghĩ, nói với Tu Xà: "Nếu thứ trong quả cầu đen phong ấn không tốt lắm, mi che chở các mẹ rút lui trước, không cần dùng cứng đối cứng."
Tu Xà gật đầu: "Tôi nhất định sẽ dùng tánh mạng để bảo vệ chuyện Đại Đế yêu cầu."
Tiêu Trần lại nói với Bạch Tử Yên: "Tôi rời đi, mọi người đừng đi theo."
Thủy Sanh Sanh đã sắp bật khóc, thiên địa dị tượng này, còn có trăng máu nhô lên cao, rất rõ ràng sẽ không có chuyện tốt lành gì xảy ra.
Tiêu Trần là một người bình thường, một mình rời khỏi sao cô có thể yên tâm.
Tiêu Trần lắc đầu: "Đừng đi theo tôi, các mẹ không chịu được, cũng đừng lặng lẽ đi theo khiến tôi phải phân tâm."
Tiêu Trần nói xong, vỗ vào hồ lô dưới mông.
"Giết toàn bộ Thiên Kích tông cho ta." Tiêu Trần lạnh lùng nói với Tu Xà.
Hồ lô hóa thành một vệt sáng, nhắm về phía Thiên Kích tông.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận