Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 2033: Chúng nhân dị vực

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:09
"Không thể." Bạch Giáp tướng quân dứt khoát lắc đầu, lần trước để Lãnh Tiểu Lộ đi ra ngoài, cũng phải mấy năm mới trở lại, ai dám để cậu ta ra ngoài.
"Tôi muốn đi ra ngoài, tôi muốn đi ra ngoài, tôi không quan tâm, tôi mặc kệ..." Lãnh Tiểu Lộ lại tức giận lăn lộn.
"Lớn như vậy rồi, sao lại giống như trẻ con vậy." Giọng nói của Tiêu Trần đột nhiên vang lên, sau đó bóng dáng của Tiêu Trần xuất hiện, ngồi ở bên cạnh Lãnh Tiểu Lộ.
Lãnh Tiểu Lộ sững sờ một lúc, nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm, đưa tay dụi dụi mắt một cách đáng yêu.
"Anh Tiêu Trần."
Sau khi xác nhận mình không nhầm, Lãnh Tiểu Lộ nhào vào vòng tay của Tiêu Trần.
Tiêu Trần bất lực lắc đầu, tiểu tử này sao càng ngày càng giống con gái.
Bạch Giáp tướng quân nhìn thấy vậy liền ôm trán, có một chủ tử ẻo lả, đúng là bất đắc dĩ.
Tiêu Trần ôm Lãnh Tiểu Lộ đang nhúc nhích lui tới trong ngực mình, mỉm cười bất đắc dĩ với Bạch Giáp tướng quân bên dưới.
Tiêu Trần đột nhiên phát hiện ra một chuyện rất chi là thú vị, đó là cảnh giới của Bạch Giáp tướng quân này cao đến kinh ngạc.
Rõ ràng đã đạt đến đỉnh phong Ngụy Đế, thậm chí có thể chạm tới ngưỡng cửa của Đại Đế.
Phải biết rằng toàn bộ Địa Phủ chỉ mới được mở ra mấy chục năm mà thôi, hắn ta có thể tiến vào Ngụy Đế quả thực chính là kỳ tích, chưa nói tới việc chạm vào tầng kia.
Tiêu Trần cười hỏi: "Địa Phủ của các cậu hình như được canh phòng nghiêm ngặt hơn nhiều so với bình thường?"
Bạch Giáp tướng quân gật đầu: "Đại chiến sắp xảy ra, rất nhiều việc đương nhiên không dám buông lỏng."
Địa Phủ biết rõ về cuộc xâm lược của dị vực, hẳn là do Lãnh Tiểu Lộ nói, chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên.
Điều đáng ngạc nhiên là thái độ của Bạch Giáp tướng quân đối với việc tham chiến không nhăn nhăn nhó nhó giống các chủng tộc khác.
Dường như nhìn ra Tiêu Trần đang nghĩ gì, Bạch Giáp tướng quân nói: "Tôi chỉ là một người lính anh dũng xông lên phía trước, tôi không hiểu mấy thứ đạo lớn lao, nhưng tôi vẫn hiểu đạo lý tổ rớt trứng chẳng còn (nước mất nhà tan). Cho dù đó là vì Bệ hạ hay là sự an bình của Địa Phủ, tất cả chúng ta đều sẽ tham chiến."
Tổ rớt trứng chẳng còn là một đạo lý đơn giản biết bao, nhưng rất nhiều người không muốn nghĩ về nó.
Tiêu Trần lấy ra một quả cầu ánh sáng năm màu, ban đầu định chỉ để dành cho Nhân tộc, nhưng bây giờ xem ra vị tướng quân này càng thích hợp hơn.
"Giữ nó đi, phiền anh chăm sóc đứa bé Tiểu Lộ này nhiều hơn."
Bạch Giáp tướng quân cũng không khách khí, bây giờ là lúc cần khẩn trương nâng cao thực lực, khách khí có nghĩa là gây trở ngại cho chính mình à?
Bạch Giáp tướng quân thi lễ một cái: "Đại Đế cứ yên tâm, nếu một ngày thành phá quốc diệt, tôi chỉ có chết trước bệ hạ."
Tiêu Trần gật đầu, chợt nhớ ra lần đầu tiên gặp vị tướng quân này, dường như hắn ta đang sử dụng thần thông "Thất Xà Thám Bàn".
Tiêu Trần tò mò hỏi: "Anh họ Triệu phải không?"
Bạch Giáp tướng quân mỉm cười, hiếm khi nói đùa: "Ngài đoán thử xem."
Tiêu Trần mỉm cười, trong lòng hắn đã biết vị tướng quân này là anh linh của ai.
"Anh cứ làm việc đi, tôi đưa Tiểu Lộ ra ngoài chơi một lát."
Tiêu Trần nói xong, vỗ vỗ mặt Lãnh Tiểu Lộ: "Đứng dậy đi, ra ngoài đi dạo."
Lãnh Tiểu Lộ lắc đầu, ôm Tiêu Trần không chịu buông.
Tiêu Trần có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm lấy Lãnh Tiểu Lộ, mái tóc cực kỳ dài của cậu ta kéo dài xuống trên mặt đất.
"Cậu nên cắt tóc đi, nhìn xem, người cậu tong teo cứ như cây trúc, nhớ ăn uống đầy đủ, cả ngày đừng nhớ tôi, tôi sẽ không có việc gì đâu..."
Tiêu Trần vừa giúp Lãnh Tiểu Lộ sửa sang lại đầu tóc vừa luôn miệng càm ràm.
Lãnh Tiểu Lộ đang vùi đầu trong ngực Tiêu Trần, nghe Tiêu Trần luôn miệng càm ràm đột nhiên nhỏ giọng khóc nức nở.
Tiêu Trần bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, không biết vì sao, hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt Lãnh Tiểu Lộ.
Vóc dáng nho nhỏ, ôm một con mèo đen trên tay, đứng dưới ánh mặt trời, ngại ngùng mỉm cười với chính mình.
"Tiêu Trần... ca ca... em muốn ăn kem..."
Lãnh Tiểu Lộ kéo tay áo Tiêu Trần, nghẹn ngào.
"Được..."
Tiêu Trần không từ chối, đưa Lãnh Tiểu Lộ đến thế giới.
Ở chơi vài ngày mới đưa Lãnh Tiểu Lộ trở về.
Sau khi chắc chắn không có việc gì phải làm, Tiêu Trần phong trấn toàn bộ Thánh Sơn.
Về việc chế tạo pháp khí xông trận do Nhân tộc tập hợp và đoàn kết thực hiện, còn chuyện của thú tu, Tiêu Trần chỉ có thể tin tưởng bọn họ có thể làm tốt.
Tiêu Trần rất rõ ràng một chuyện, điều kiện để chiến tranh kết thúc chính là cái chết của chính mình hoặc chủ nhân của dị vực, việc bế quan và dung hợp của ba lực lượng không thể chậm trễ hơn nữa.
Trên đỉnh Thánh Sơn, nhìn ngắm phong cảnh xa xa, Tiêu Trần chậm rãi nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, có lẽ đã đến lúc đại chiến nổ ra!

Bình Luận

0 Thảo luận