"Bởi vì vấn đề phong ấn." Lưu Tô Minh Nguyệt giải thích: "Sinh vật dị vực bị phong ấn ở nơi này, mỗi một khắc đều đang trùng kích phong ấn, phong ấn sẽ theo những sinh vật kia trùng kích mà yếu bớt."
"Thế nên phong ấn cần vững chắc, khiến những tu sĩ kia tiến đến, chính là vì hấp thu sức mạnh của những tu sĩ kia, để đền bù sức mạnh phong ấn mất đi."
Nghe đến đó, Tiêu Trần suýt thì bật cười thành tiếng, mẹ nó những tu sĩ kia cũng xui xẻo đi, cho rằng tìm được nơi vĩnh sinh, kết quả lại thành công cụ hình người.
Trên đời này quả nhiên không có bữa trưa miễn phí.
"Đây là chuyện gì buồn cười sao?" Thấy bộ dạng Tiêu Trần nén cười, Lưu Tô Minh Nguyệt có chút căm tức.
Những tu sĩ tiến vào Vận Mệnh Thiên Quốc rất thảm, không chỉ sẽ trở thành người bình thường, còn phải chịu đựng cô tịch vô tận, như vậy còn tàn nhẫn hơn giết họ nhiều.
Thế nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào, bởi vì không gia cố phong ấn, để sinh vật dị vực trong này đi ra ngoài, sợ rằng đến lúc đó chính là kết cục máu chảy thành sông, thây chất thành núi.
Đây là một lựa chọn lưỡng nan, để cứu trăm người mà giết một người, bạn sẽ chọn thế nào? Đây thật ra là một mệnh đề không có lời đáp, bởi vì giá trị quan của mỗi người không giống nhau.
Tiêu Trần lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trang nói: "Tôi cười à? Tôi không có cười. Tôi là một người đã được huấn luyện nghiêm khắc, cho dù mắc cười cỡ nào tôi cũng sẽ không cười, trừ phi nhịn không được, ha ha..."
"Anh..." Lưu Tô Minh Nguyệt tức giận lại bắt đầu nhéo tai Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhấc tay cầu tha: "Được rồi được rồi, đừng nhéo, trước tiên nói một chút về tình huống hiện tại đi!"
Lưu Tô Minh Nguyệt buông tay ra, nhìn núi lớn bị mây mơ bao phủ nơi xa, thân thể nhịn không được run rẩy nói: "Ở đây hẳn là phong ấn một cái đầu, chủ nhân của đầu là một đại tướng - thuộc hạ của vương dị vực."
"Trước đây đại chiến, hắn ta đã tạo thành thương vong với số lượng lớn, chúng tôi hợp lực mới chặt bỏ đầu lâu của hắn ta, phong ấn tại nơi đây."
Lúc này, thiên địa đột nhiên chấn động lên, núi lớn ở nơi xa mà Lưu Tô Minh Nguyệt vẫn chú ý, lúc này thế mà lại chậm rãi chuyển động.
Sắc mặt Lưu Tô Minh Nguyệt trở nên rất khó coi: "Nếu như có thể, thì đừng tu hành ở chỗ này, anh sẽ không muốn phải đối mặt những sinh vật kia đâu, khiến tên kia mang anh đi ra ngoài đi!"
Tên kia Lưu Tô Minh Nguyệt trong miệng, tự nhiên là sư phụ của Tiêu Trần.
Tiêu Trần lại lắc đầu cười nói: "Đến cũng đến rồi, thế nào cũng phải biết một chút có đúng không? Dù sao sớm muộn cũng gặp phải thôi."
Lưu Tô Minh Nguyệt có chút ủ rủ cúi đầu nói: "Tôi không giúp được gì nhiều cho anh, tia ý thức tôi lưu lại này tồn tại không được lâu lắm."
Tiêu Trần gật đầu, thật ra Tiêu Trần đã sớm nhìn ra, khống chế thân thể Lưu Tô Minh Nguyệt, chẳng qua là một ý thức mà thôi.
Bởi vì Lưu Tô Minh Nguyệt bây giờ, rất giống với mình khi đối chiến với Dịch Tiên lúc trước, bị vây trong một trạng thái linh và thân chưa hoàn toàn phù hợp.
Đây chỉ có một khả năng, ý thức khác biệt đang thao túng thân thể.
Tiêu Trần cười nói: "Nếu không cô về trước đi, Minh Nguyệt còn nhỏ, ngộ nhỡ có một ngày tôi mất, nha đầu tóm lại cần phải có người chiếu cố đúng không?"
Lưu Tô Minh Nguyệt muốn nói lại thôi, "Anh..."
"Được rồi, không phải tôi nói ngộ nhỡ sao?" Tiêu Trần cười khoát tay.
Lưu Tô Minh Nguyệt gật đầu nói: "Cùng mấy thứ này đối chiến, nhất định không được sinh ra sợ hãi, một khi sinh ra sợ hãi, anh sẽ vạn kiếp bất phục."
"Hi vọng anh có thể tìm ra phương pháp giết chết những sinh vật này, anh cùng người khác không giống nhau."
"Không giống nhau? Tôi có thêm cái mồm, hay là có thêm con chim, được rồi chạy nhanh đi." Tiêu Trần thúc giục.
Lưu Tô Minh Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại.
"Phi!" Nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt nhắm mắt lại, Tiêu Trần gắt một cái: "Thì ra ngài tới là để tuyên bố nhiệm vụ cho tôi, còn tìm phương pháp giết chết những sinh vật kia, tôi còn không bằng về nhà tìm mẹ cho rồi."
Lúc này ngọn núi lớn kia đã triệt để lật lại, một mặt khác của núi lớn, hướng về Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhìn ngọn núi lớn kia, một câu "Định mệnh, trâu bò!" kìm lòng không đậu thốt ra.
Núi lớn quay sang, lộ ra khuôn mặt, không sai chính là khuôn mặt.
Tiêu Trần không thể dùng từ ngữ để hình dung đó là khuôn mặt kiểu gì, có thể đó căn bản cũng không hẳn là khuôn mặt.
Một cái xúc tu đỏ to lớn, trên đó mọc đầy gương mặt, mà trên xúc tu hiện đầy từng con mắt đen nhánh.
Con mắt chỉ khiến Tiêu Trần cảm giác được một thứ, đó chính là tà ác, tà ác thuần túy.
Một cái miệng to lớn, giấu trong những thứ xúc tu này, thỉnh thoảng mấp máy.
Xúc tu màu đỏ không ngừng ngọ nguậy, cuồn cuộn nổi lên mùi tanh hôi, ngay tiếp theo một cảm giác sợ hãi không thể diễn tả bao phủ bên trong trời đất.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận