Bất luận là tu sĩ hay là người thường, chỉ cần là người có đầu óc, có gan, đều có thể làm giàu ở chỗ này.
Gần đây, Vô Song thành, bắt đầu ngày càng náo nhiệt lên.
Bởi vì thương thuyền Hư Không mỗi sáu năm một chuyến, sẽ khởi hành sau một tháng.
Đi bậy đi bạ trong hư không là một chuyện rất nguy hiểm, mặc dù là Thần Vô Chỉ Cảnh cùng với ngụy Đế, không có chuyện lớn gì cũng không quá sẵn lòng đi đi bộ trong hư không.
Bởi vì trong hư không sẽ thường xuyên xuất hiện dòng chảy hỗn loạn, thậm chí sẽ còn gặp phải tan vỡ, tu sĩ thông thường gặp phải loại tai nạn này đều cửu tử nhất sinh.
Không đề cập tới thiên tai đó, cho dù là một số sinh vật hư không kinh khủng kia, một không cẩn thận cũng đã lấy đi cái mạng nhỏ của tu sĩ.
Cứ như vậy, muốn đi ngân hà khác, thương đội ngồi trên thương thuyền Hư Không, là lựa chọn hàng đầu của đa số tu sĩ.
Tuy rằng giá quý chút, thế nhưng ít nhất an toàn có thể được bảo đảm.
Gần đây thuyền buôn của Tuyết Nguyệt đại thế giới sắp khởi hành.
Một ít tu sĩ muốn đi ngân hà khác tìm kiếm cơ duyên, hoặc là những người đang kinh doanh mua bán, cũng sẽ đi tới Tuyết Nguyệt đại thế giới trong khoảng thời gian này, đợi lên thuyền.
Thuyền buôn của Tuyết Nguyệt đại thế giới sáu năm mới mở một chuyến, đó cũng không phải bởi vì hiệu buôn Vạn Vĩnh không muốn kiếm nhiều.
Chỉ là bởi vì đường xá thực sự quá xa xôi, đi một chuyền, chính là hơn năm năm, cộng thêm nghỉ ngơi và hồi phục mấy tháng, thời gian xấp xỉ đúng là sáu năm.
Đương nhiên, thời gian sáu năm đối với người thường không ngắn, nhưng đối với tu sĩ, thì chẳng qua chỉ là một điểm nhỏ trong cuộc đời dài dằng dặc mà thôi.
Gần đây tu sĩ từ thế giới khác chạy tới càng ngày càng nhiều.
Do đó tạo thành một thị trường giao dịch có quy mô rất lớn ở chi nhánh của hiệu buôn Vạn Vĩnh.
Tu sĩ của toàn bộ Thương Minh đại lục có cảnh giới Nhân Diệt hoặc là trở lên, đều sẽ đi tới nơi này đổi lấy những thứ mình cần vào lúc này.
Tuy người đến rất nhiều, thế nhưng toàn bộ Vô Song thành vẫn rất có trật tự, cũng chưa từng xuất hiện chuyện người từ ngoài đến phá phách cướp bóc thiêu đốt.
Công lao này thuộc về danh tiếng của Tuyết Nguyệt đại thế giới, cũng như thực lực cường đại của Thiên Hoằng đế quốc.
"Ôi, ông chủ giò lớn này bán như thế nào vậy?"
Vô Song thành, trong chợ thành phố nơi những người bình thường tụ tập, Tiêu Trần đang đi mua đồ với Lưu Tô Minh Nguyệt, con hàng hết ăn lại nằm.
Tiêu Trần phát hiện một hiện tượng thú vị vô cùng, Tuyết Nguyệt đại thế giới, hầu như nam nhân đều ở nhà mua thức ăn và làm cơm cho con, còn nữ nhân ở bên ngoài kiếm tiền nuôi gia đình.
Ở chợ nông sản này, người mua thức ăn hầu như là nam nhân, người bán món ăn lại hầu hết là nữ nhân.
Phải biết rằng nơi này chính là Thiên Hoằng đế quốc, một đế quốc cởi mở vô cùng.
Đế quốc như vậy mà còn có dáng vẻ, Tiêu Trần không dám tưởng tượng ở quốc gia khác, những đồng bào phái nam lại sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng như thế nào.
Xem ra tình hình nữ tôn nam ti ở thế giới này, có chút nghiêm trọng!
"Hơ, tiểu công tử tuấn tú thật đấy, xuất giá rồi hay chưa?" Bà thím bán thịt cười nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần suýt thì phun ra một búng máu, sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị người hỏi cái câu hỏi kỳ lạ như "xuất giá rồi hay chưa".
"Mắc mớ gì tới bà, bán thịt thì lo bán thịt đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì." Tiêu Trần trợn trắng mắt.
"Ha, cái cậu này ăn nói kiểu gì thế, thực sự là không có một chút giáo dưỡng nào." Bà thím bán thịt bất mãn lầm bầm.
"Hơ, tiểu công tử đẹp trai, tới đây chơi với tỷ tỷ một chút nào!" Lúc này một giọng nữ lưu manh vang lên.
Tiêu Trần nhìn lại, suýt thì phun ra một búng máu.
Một thiếu nữ dáng dấp cũng không tệ, mang theo mấy hạ nhân, bỗng nhiên nhìn mình chằm chằm một hồi.
Vẻ mặt cô ta đầy sở khanh, thiếu điều chảy nước miếng.
Tiêu Trần vừa nhìn thấy con hàng này, trong nháy mắt nhớ lại vài chuyện.
"Cô gái ngốc nhà địa chủ."
"Ừm Trương tiểu thư, đây là tiểu tướng công vừa vào nhà tôi, cô xem..." Giọng nói của bà thím bán thịt vang lên, vừa nói chuyện, vừa không ngừng nháy mắt với Tiêu Trần.
"Ha ha." Trương tiểu thư cười lạnh một tiếng, "Tiểu tướng công nhà bà? Trên người hắn in tên của nhà bà à? Tôi nhìn thấy thì chính là của tôi."
"Ban ngày ban mặt, mà dám cường đoạt dân nam, bà già nhà cô dạy cô thế nào đó?"
Lúc này, lại một thiếu nữ ăn mặc trang điểm lộng lẫy nhảy ra ngoài, ngăn trước người Tiêu Trần.
Thiếu nữ nổi giận đùng đùng nhìn Trương tiểu thư nói: "Tiểu công tử đừng sợ, ngày hôm nay có tôi ở đây, ai cũng không bắt nạt cậu được."
Tiêu Trần nhìn mà tức cười, đây là tình huống quái quỷ gì vậy?
Một nữ ác bá cường đoạt dân nam, một cô nàng ngốc nghếch bênh vực kẻ yếu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận