Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 948: Cho bọn họ một con đường sống.

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:31
Tất cả binh sĩ đều bình tĩnh quan sát mọi việc, bọn họ biết bản thân sắp nghênh đó những gì nhưng lại không hề sợ hãi. Cái chết đôi khi không đáng sợ như mọi người vẫn tưởng.
Vi Phổ đứng trong chiến hạm chỉ huy.
Cô từ từ ngồi xuống ghế, lấy hộp trang điểm đã lâu không dùng đến ra, chậm rãi trang điểm cho mình.
Giờ phút này, tất cả binh sĩ đều tin đại tướng của họ là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới này.
......
Tiêu Trần nhân tính nhìn cung điện sang trọng phía sau, đáng thương nói: "Bánh bao tôi vừa mới làm xong, huhu"
Tiêu Trần ma tính cúi đầu nhìn nhóc con đáng thương này, khe khẽ cười.
Nụ cười của hắn ánh nắng mùa xuân vào tháng ba, ấm áp và dịu dàng.
Tiêu Trần ma tính đưa bàn tay phải nhợt nhạt của mình lên rồi đột nhiên nắm chặt lại.
"Đại Phần Mộ."
Khoảnh khắc tiếp theo, mặt đất dưới chân Tiêu Trần ma tính cuồn cuộn gào thét.
Một vết nứt khổng lồ từ từ lan rộng ra ngoài.
Ma khí quanh người Tiêu Trần ma tính giống như triều cường chảy ngược, cuồng bạo lao về phía đám mây hình nấm đáng sợ đang bay lên kia.
Một ngôi mộ đen khổng lồ hình thành với tốc độ cực nhanh, bao phủ cả đại địa đồng thời cũng ép cỗ năng lượng khủng bố sắp xé nát thế giới này vào trong đó.
Vào thời khắc cuối cùng này, Tiêu Trần ma tính mang đến một kết cục còn khủng khiếp hơn.
Vạn vật đều bị che phủ, thiên địa chỉ còn lại một khoảng lặng chết chóc.
Màu đen khiến người ta tuyệt vọng, yên tĩnh khiến người ta phát điên.
Không biết từ khi nào, trong tay Tiêu Trần ma tính đã xuất hiện một thanh trường đao.
Tiêu Trần ma tính trở tay cầm đao, nâng nó lên ngang ngực. Mũi đao lập tức hiện lên một gợn sóng khí đen nhánh.
Hắn ngẩng đầu thờ ơ nhìn lên thiên khung, hai mắt sáng như sao.
"Lạc Thiên Đao."
Tiêu Trần ma tính nhẹ nhàng buông tay, trường đao chậm rãi rơi vào trong gợn sóng đen kia, biến mất trong không gian.
Lấy Tiêu Trần ma tính làm tâm điểm, một luồng áp lực kinh hồn, khó tả được bằng lời ngay lập tức lan ra.
Đại địa tan vỡ.
Từng vòng từng vòng áp lực chậm rãi lan tràn, thẳng đến điểm tận cùng của thế giới.
Có lẽ đây mới thật sự là tận thế.
Nói đến sự hủy diệt, có ai mà làm thuận tay hơn Tiêu Trần ma tính chứ.
Vào lúc này, tất cả côn trùng trên bầu trời đều khựng lại, sau đó chúng bắt đầu loạng chà loạng choạng như uống phải rượu rởm.
"Bịch!"
Một con côn trùng khổng lồ đột nhiên rơi từ trên trời xuống.
Nó rơi xuống mặt đất đã vỡ nát, rít lên điên cuồng rồi cố gắng đứng dậy.
Nhưng dù có vùng vẫy thế nào thì cũng chẳng có ích lợi gì, hình như có một ngọn núi khổng lồ đang đè lên người nó.
Cơ thể xấu xí của con côn trùng dần bị ép xuống mặt đất ngổn ngang, cuối cùng biến thành một vũng bùn nhão.
Con côn trùng đầu tiên rơi xuống giống như một tín hiệu vang dội
Đám côn trùng phủ kín bầu trời bắt đầu trút xuống mặt đất như một mưa rào xối xả.
Dưới trọng lực khủng bố vô biên, không một con nào may mắn trốn khỏi.
Lưu Tô Minh Nguyệt bị dọa đến mức nước mắt rưng rưng.
Cảnh tượng này đúng là còn kinh khủng, yêu dị hơn cả trên Bất Quy Lộ.
Tiêu Trần nhân tính túm Lưu Tô Minh Nguyệt vào trong lòng bàn tay, cười: "Nếu sợ thì cứ ngủ đi. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, chuyện kinh thiên động địa vẫn còn ở phía sau kìa."
Lưu Tô Minh Nguyệt chui vào cổ áo Tiêu Trần nhân tính, dùng tay nắm chặt nó, vô cùng đáng thương nói: "Tôi không thèm sợ đâu!"
Tiêu Trần nhân tính nhìn bầu trời, cười hỏi: "Khống chế trọng lực mạnh như vậy, có kéo đến được không?"
Tiêu Trần ma tính gật đầu: "Kéo đến rồi."
Tiêu Trần nhân tính nhìn lên không trung đen kịt, chậm rãi nói: "Cho bọn chúng một con đường sống đi!"
Tiêu Trần ma tính suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu.
Tiêu Trần ma tính đột nhiên cúi người, đặt tay hông làm ra tư thế rút đao.
Nhưng trên hông hắn vốn chẳng có thanh đao nào.
Bàn tay hắn bất ngờ di chuyển, trở tay kéo thật mạnh.
Không khí xung quanh đột nhiên vặn vẹo, một không gian kỳ lạ kéo dài hàng nghìn dặm được hình thành ở đây.
Ma khí và trọng lực đáng sợ ở xung quanh đều bị không gian kỳ lạ này ngăn cách ở bên ngoài. Chỗ này đã trở thành một lĩnh vực an toàn tuyệt đối.
"Đây là đâu?"
trong một không gian kỳ lạ này chợt xuất hiện một bóng người.
Hắn ta bước trên nền đất vỡ nát, trên mặt là vẻ sợ hãi vô tận.
Không phải là mình đang ở hầm trú ẩn à? Sao tự nhiên lại đến đây?
Người đầu tiên xuất hiện, tiếp theo là người thứ hai, thứ ba...sau đó là nhiều vô số kể.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ quan sát xung quanh, không hiểu tại sao bản thân lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Nhưng rất nhanh đã có người phát hiện, nơi này có vẻ khá an toàn.
Phát hiện này giống như một làn gió xuân thổi qua đám người.
Mọi người điên cuồng reo hò, bọn họ đã sống sót sau tai nạn, gắt gao ôm chặt lấy nhau.

Bình Luận

0 Thảo luận