Nhan Tử Ninh cười lạnh nói: "Chưa nói đến chuyện hành động của các anh có khác gì kẻ hèn nhát không, chỉ nói đến chuyện sống chết của các anh thì liên quan gì đến tôi chứ?"
Môi của Thao Giác giật giật, nhưng gã không thể phản bác được lời nào.
Không phải giới tu hành xưa nay luôn như vậy sao?
Sống chết tự lo.
"Chậc chậc, tôi càng ngày càng thích nữ nhân này." Bạch Thường nhìn thấy rất chi là thú vị, phất phất tay với người đứng phía sau.
Nhất thời, hai mươi vị Thần Vô Chỉ Cảnh nhanh chóng hành động.
"Khoan đã." Đồng Lam hét lên.
Bạch Thường phất tay, đám người Thiên Lang chúng dừng động tác lại, trong mắt Bạch Thường đầy vẻ chế nhạo cười nói: "Đồng lão còn muốn nói gì nữa sao?"
"Bạch đương gia không cần phải làm thế, chúng ta sẽ đem người tới tận tay cho ngươi." Đồng Lam nói xong, quải trượng trong tay hung hăng nện xuống boong thuyền.
"Còn chần chờ gì nữa, chẳng lẽ thật sự muốn nhìn thương đội của mình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát sao?" Đồng Lam hét lớn một tiếng, khí cơ trên người điên cuồng lưu chuyển.
Đã là giới tu hành vậy thì sử dụng phương thức của giới tu hành để giải quyết vấn đề đi!
Mọi người không còn chần chờ nữa, tất cả đều lao về phía Nhan Tử Ninh.
"Một lũ đạo đức giả." Nhan Tử Ninh cười lạnh, bắt đầu phản kích cùng với đội hộ vệ đơn bạc của mình.
Đúng lúc này, Trần Thiếu Kiệt và u Dương Đức không biết từ nơi nào chui ra.
"Tôi là thiếu chủ nhà họ Trần." Nhưng thanh âm này nhanh chóng bị át đi bởi tiếng nổ tung kịch liệt.
u Dương Đức bên cạnh đạp Trần Thiếu Kiệt một cú: "Đừng giả bộ nữa, bây giờ bọn họ có thể trói cả mẹ ruột của mình đấy, tranh thủ thời gian đi, cứu được người nào hay người đó."
Nhất thời, trên boong thuyền khổng lồ, khí lưu hỗn loạn, vô số thần thông lần lượt xuất hiện.
"Chậc chậc, ai cũng có đức hạnh gần như nhau cả nhỉ!" Bạch Thường nhìn xem bên ngoài rất chi là thú vị, không khỏi cảm thán một tiếng.
Tình hình cuộc chiến nhanh chóng trở nên rõ ràng, thuyền buôn bị đánh nát một nửa, phía Nhan Tử Ninh thất bại thảm hại.
Một thương đội đối kháng với bảy thương đội, phía Nhan Tử Ninh không có cơ hội chiến thắng nào, ngay cả Trần Thiếu Kiệt và u Dương Đức cũng bị đánh ngã trên đất.
Nhan Tử Ninh bị khống chế, một nửa hộ vệ hy sinh, những người còn lại đều bị thương nặng.
Đồng Lam tự mình áp giải Nhan Tử Ninh đến trước mặt Bạch Thường: "Người đã đưa tới, Bạch đương gia sẽ không nuốt lời đúng không?"
"Đương nhiên rồi." Bạch Thường vươn tay bóp cằm Nhan Tử Ninh, thỏa mãn gật đầu.
Bản thân Nhan Tử Ninh bị trọng thương, tu vi cũng bị hạn chế, hoàn toàn không có chỗ phản kháng, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Bạch Thường.
"Đừng nghĩ đến chuyện tự bạo, nếu không, không ai trong đám người của cô còn sống có thể rời khỏi đây được đâu." Bạch Thường cười tủm tỉm nói.
Nhan Tử Ninh nhìn lại nhìn những người của mình, cuối cùng như chấp nhận số phận, nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Mặc Nham vẫn luôn không có động tác gì ngẩng đầu nhìn Nhan Tử Ninh, đôi mắt vàng đất hiện lên một tia giãy dụa.
Nhìn lại Lưu Tô Minh Nguyệt đang ngủ say trong lòng bàn tay mình, Mặc Nhan vẫn không ra thay.
Mọi người đều có thứ mình muốn bảo vệ, Mặc Nham muốn bảo vệ là Lưu Tô Minh Nguyệt.
Hắn ta đã đợi vô số năm mới đợi được Sơn Thần đại nhân của chính mình, hắn ta sẽ không mạo hiểm vì người khác mà đặt Lưu Tô Minh Nguyệt vào nguy hiểm.
Bạch Thường chắp tay với mọi người: "Cảm ơn chư vị. Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại."
Không ai dám lên tiếng, vì sợ ma đầu kia lại làm ra chuyện gì.
"Đi thôi, người đẹp của tôi." Bạch Thường kéo Nhan Tử Ninh lại, hăng hái chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà đúng lúc này, một chút dị thường đã khơi dậy cảnh giác của Bạch Thường.
Một mảnh bông tuyết nhẹ phiêu đãng rơi xuống, rơi trên vai Nhan Tử Ninh.
Sau đó đến bông thứ hai, bông thứ ba, vô số bông tuyết, trong nháy mắt, một trận bão tuyết ập đến, phong bế toàn bộ không gian.
Nhiệt độ giảm xuống mức đóng băng trong tích tắc, cái lạnh thấu xương khiến mọi người cảm giác như mình đang ở trong địa ngục băng giá.
"Uỳnh... uỳnh... uỳnh..."
Từng tiếng va chạm vô cùng nhịp nhàng vang lên từ xa.
Nhanh, rất nhanh.
m thanh càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần.
Trái tim tất cả mọi người đều bất an nhảy mạnh lên theo từng tiếng va chạm nhịp nhàng ấy, ai nấy đều mở to mắt nhìn về phía sâu nhất của trận bão tuyết.
Một điểm sáng còn trắng hơn tuyết xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Kèm theo sự xuất hiện của điểm trắng này, một cảm giác áp bách không gì sánh kịp ầm ầm ập đến như thái sơn áp đỉnh.
Giờ khắc này, không ai dám nhúc nhích dù chỉ một tí.
Các điểm trắng ngày càng nhiều, ngày càng rõ hơn.
Khi khoảng cách đã đủ, mọi người rốt cuộc cũng nhìn thấy những điểm trắng đó là gì.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận