"Tiểu Long Nhi, thằng nhóc này giao cho cô nhé, cô hiểu biết nhiều chuyện, dạy nó cách để làm một quân vương hợp cách đi."
Tiêu Trần nói xong thì ngã nhào ra ghế, nhấc xác dậy.
Khóe miệng thoáng cong lúc đầu của Ngục Long nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng, trên người lại tản mát ra khí thế sát phạt như có như không.
Linh giác của Lãnh Tiểu Lộ rất mạnh, nháy mắt đã cảm ứng được chị gái tư thế hiên ngang trước mắt này giống như một ngọn núi lớn cao không thể chạm tới, mà mình chính là một ngọn cỏ nhỏ ở chân núi, bé nhỏ không đáng kể.
Lãnh Tiểu Lộ nhìn Tiêu Trần nằm ngay đơ, giọng nói mang theo ý khóc nức nở nói: "Anh Tiêu Trần, em sợ quá."
Tiêu Trần cười ha ha nói: "Cậu sợ cái quần què gì, cậu là một thằng đực rựa, Tiểu Long Nhi là một cô gái, muốn há họng nói sợ thì cũng phải là Tiểu Long Nhi mới đúng chứ."
Ngục Long liếc mắt, phất tay, trên hắc đao bắt đầu nổi lên từng trận liên hệ, một vòng xoáy màu đen xuất hiện ở trên thân hắc đao.
Ngục Long kéo tay Lãnh Tiểu Lộ, dịu dàng một cách bất ngờ. Điều này làm cho Tiêu Trần rất chi là khó chịu, mình còn chưa có đãi ngộ này đâu, đúng là hời cho thằng cháu rùa này.
Vòng xoáy màu đen hút hai người vào, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Tiêu Trần nhìn hai người biến mất, vỗ đùi thở dài nói: "Tiểu Long Nhi nhà ta đúng là thông minh, nói nghìn nói vạn cũng không bằng để cho tiểu tử kia tự mình quay về, trực tiếp làm đại vương luôn, lợi dụng ảo cảnh xây dựng một quốc gia, để Lãnh Tiểu Lộ làm sơn đại vương, vậy không phải là chuyện nào cũng giải quyết được rồi à!"
Tiêu Trần vui tươi hớn hở thả rắm cầu vồng cho Ngục Long, bóng người cũng dần biến mất tại chỗ.
Cửa hàng bánh bao nhỏ.
Hình như vóc người Đồ Tể càng ngày càng mập lên, mua bán hôm nay hơi bị ế, Đồ Tể ngồi trước cửa hàng, trong tay cầm mấy cái bánh bao than thở.
Chị xinh đẹp đi đi lại lại trên đường không ghé mua bánh bao, không đủ dinh dưỡng thì làm sao mà dạy thì tốt được chứ?
Đồ Tể có chút ưu thương, ném một cái bánh bao vào trong cái miệng mở to như chậu máu của mình, sau đó còn chưa đã nghiện, chép chép miệng.
"Mập mạp chết tiệt, sống thoải mái quá nhỉ!"
Một âm thanh quen thuộc vang lên, Đồ Tể run lên theo bản năng, sau đó lại lập tức kéo khuôn mặt tươi cười lên, lớn tiếng gào: "Đại nhân, đại nhân, ngài làm tôi sợ chết đi được."
Nói xong liền nhào tới cho Tiêu Trần một cái ôm, kết quả đi quá nhanh, quay lại cũng nhanh, cơ thể béo múp đập vào cửa hàng bánh bao, bên trong lập tức biến thành một mớ hỗn độn.
"Ha ha..."
Đồ Tể cười gượng trèo ra khỏi đống đá vụn, thân thể dính đầy bột trắng như tuyết, miễn bàng có bao nhiêu chật vật.
"May mà mấy ngày nay chăm chỉ khổ luyện Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam, cũng có ích ra phết."
Đồ Tể vừa phủi lớp bột mì trên người mình, vừa đắc ý nghĩ.
Đồ Tể phủi sạch lớp bột trên người, trên mặt nở nụ cười thô bỉ, nói:
"Dạo gần đây đại nhân làm nhiều chuyện lớn như vậy, mập mạp tôi không ở bên cạnh đại nhân, không thể tận mắt chứng kiến tướng mạo oai hùng của đại nhân, đúng là một chuyện vô cùng đáng tiếc."
Tiêu Trần có chút kinh ngạc hỏi: "Mọi chuyện lan nhanh thế cơ à?"
Đồ Tể với tay lấy một cái bánh bao lớn trong lồng hấp ra, lão ta muốn đưa cho Tiêu Trần, nhưng cảm thấy có gì đó sai sai nên lại nhét nó vào miệng.
"Đại nhân, chuyện này... hấc, rõ ràng là có người đang âm thầm nhúng tay vào, chuyện này lan truyền quá nhanh khiến người ta không khỏi phẫn nộ, tôi cảm thấy bây giờ ấy à, toàn bộ giới tu hành Hoa Hạ đều biết có một đại nhân vật như ngài."
Tiêu Trần gật gật đầu, không ngờ hiệu quả xử lý công việc của nhà họ Hồng cũng cao phết.
"Lão mập, ông qua đây." Tiêu Trần ra hiệu cho Đồ Tể.
Đồ Tể đang định đưa tay ra lấy một cái bánh bao khác, nghe thấy Tiêu Trần gọi thì lập tức rùng mình.
"Đại nhân, tôi có làm gì đâu!" Đồ Tể khóc lóc, nghĩ rằng bản thân lại sắp bị bụp cho một trận.
Tiêu Trần trợn tròn mắt nói: "Có việc cho ông làm, coi như thù lao ông dẫn đường cho tôi."
Vừa nghe đến chữ "thù lao", đôi mắt nhỏ của Đồ Tể đã tràn đầy ánh sáng, xem điệu bộ này, buổi tối tắt đèn cũng có thể dùng nó thay đèn pin.
Đồ Tể vội vàng chạy đến bên cạnh Tiêu Trần, lúc còn đang nghĩ cách làm thế nào để nịnh nọt hắn thì mắt lão chợt hoa lên, ngón tay mảnh khảnh của Tiêu Trần đã đặt trên trán Đồ Tể.
Từng văn tự bắt đầu xuất hiện trong đầu Đồ Tể, tạo thành hàng loạt pháp quyết huyền ảo và phức tạp.
Cảm nhận được ý nghĩa mà những lời này truyền đạt, Đồ Tể trợn tròn mắt, kích động suýt nữa thì xỉu ngang.
Đồ Tể hỏi với vẻ nghi ngờ: "Đại... đại nhân, những thứ này là cho tôi ư?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận