Tiêu Trần xắn tay áo tức giận nói: "Cái đồ lão già cứ lắm mồm đi, hôm nay ông đây sẽ cho ông biết thế nào gọi là bá đạo."
"Ầm!"
Viên đá cuối cùng trong tay Tiêu Trần từ trong tay phóng ra, lao thẳng về phía Long Khiếu Vân.
Viên đá bay đi với tốc độ cao tạo ra một tiếng thét chói tai, không khí xung quanh lập tức biến dạng.
Long Khiếu Vân sửng sốt, người trẻ tuổi này thật sự là đánh bài khuất tất, nói động thủ liền động thủ.
Nhưng đá đã đến nơi, không còn chỗ để suy nghĩ nữa, Long Khiếu Vân khẽ quát một tiếng, bệ cao dưới chân lập tức bị đập tan.
Những vòng tròn ánh sáng trắng có thể nhìn thấy bằng mắt thường xoay quanh Long Khiếu Vân, biến thành một con dã thú gầm thét.
"Ách" Tiêu Trần gãi gãi đầu, nhỏ giọng ép buộc, "Ta còn tưởng rằng là thế giới võ giả cấp thấp, nhưng hiện tại xem ra nên là thế giới võ công cấp cao."
Tiêu Trần khẽ nhúc nhích ngón tay, viên đá nhỏ đột nhiên tăng tốc, khí tức xoắn xuýt quanh viên đá biến thành bạch hổ, thẳng tắp va chạm với chân khí bảo vệ cơ thể của Long Khiếu Vân.
Trong ấn tượng của mọi người, võ thuật của Long Khiếu Vân vào 20 năm trước đã tới tuyệt hảo.
Hai mươi năm qua, trong chốn giang hồ Thiên Vũ quốc sẽ không có ai dám khiêu chiến Long Khiếu Vân.
Võ thuật cũng giống như rượu ủ lâu năm, thời gian càng dài thì lại càng tốt.
Mọi người cảm thấy, Long Khiếu Vân hai mươi năm qua chưa từng ra tay, mỗi lần xuất thủ tất phải thạch phá kinh thiên.
Bọn họ nghĩ không sai, Long Khiếu Vân xuất thủ thật sự long trời lở đất, thần uy quỷ minh.
Nhưng hòn đá nhỏ của thiếu niên kia lại kinh khủng hơn, con dã thú kia chưa ai từng được nhìn thấy, tràn đầy khí độ vương bá.
Gần như là một loại trạng thái nghiền ép, dã thú màu trắng kia, trực tiếp đụng nát chân khí hộ thể của Long Khiếu Vân.
Lực lượng khổng lồ trực tiếp hất văng Long Khiếu Vân ra ngoài.
Vẻ mặt mọi người mờ mịt, cảm thấy chuyện hôm nay làm sao lại ma huyễn như thế.
Đám người Lữ Linh Đồng cũng coi như là biết Tiêu Trần rất lợi hại, cũng chưa từng nghĩ đến Tiêu Trần sẽ lợi hại tới mức này, tất cả đều há to miệng.
"Phi con gà con nhãi nhép." Tiêu Trần liếc mắt, nhảy lên trực tiếp rơi vào đài tỷ võ.
"Rầm!" Tiêu Trần trực tiếp đạp một cước đạp vỡ đài tỷ võ to lớn.
Trong miệng Tiêu Trần hùng hùng hổ hổ, "Con bà nó, mười người đứng đầu Thiên Vũ quốc, Long Nguyên sơn trang ông chiếm mười một chỗ, những người còn lại còn thiếu một chỗ, cái này con mẹ nó mới là bá đạo."
Người trong Long Nguyên sơn trang nhìn một màn này, trái tim đều đang chảy máu, nhưng cũng chỉ có thể đứng nhìn giận mà không dám nói.
Lần này tốt lắm, đài tỷ võ truyền thừa hơn ba trăm năm cứ như vậy dưới một cước mà không còn.
Nhìn mọi người đang mơ màng, Tiêu Trần trêu nói: "Từ hôm nay trở đi, tôi chính là thiên hạ đệ thất rồi, các vị không có ý kiến chớ?"
Rốt cuộc mọi người cũng phản ứng kịp, cái này con mẹ nó ai dám phản đối?
"Thiếu hiệp võ công cái thế, tự nhiên có thể ngồi yên vị trí này."
"Tôi phản đối." Lúc này một giọng nói không hòa hài vang lên.
Trong lòng mọi người rất là kính nể, lúc này còn có ai không sợ chết nói lời này?
"Tôi phản đối! Công phu thiếu hiệp rất cao, đừng nói thiên hạ đệ thất, chính là thiên hạ đệ nhất cũng ngồi được."
"Vô sỉ- "
Trong lòng mọi người khinh bỉ một hồi.
"Khà khà, nếu không ai phản đối, việc này cứ quyết định như vậy." Tiêu Trần vui tươi hớn hở gật đầu, xoay người chạy ra.
Thấy Tiêu Trần muốn đi, không chỉ đại hán kim đao bọn họ nóng nảy, ngay cả mấy tên vội vàng chuẩn bị thả rắm nịnh hót cũng gấp.
Long Khiếu Vân bị đánh không rõ sống chết, kỳ hạn Huyết Y Môn đưa ra sắp tới ngay, hiện tại chính là thời điểm rắn mất đầu.
Cậu tới lấy cái thiên hạ đệ thất xong thì xoay người làm như muốn đi, sao bọn họ có thể để đi như vậy? Chờ đấy bị Huyết Y Môn thu thập?
"Thiếu hiệp xin dừng bước." Mọi người cũng không kịp nghĩ có thể bị đòn hay không, tất cả đều vây lại như ong vỡ tổ.
"Ách-" nghe được mấy chữ thiếu hiệp xin dừng bước này, Tiêu Trần hít một ngụm khí lạnh, cái này con mẹ nó cứ làm sao như là đang trù ẻo mình.
Một lão đầu đứng dậy, chắp tay nói: "Thiếu hiệp, vị trí minh chủ này không phải ngài thì không còn ai khác. Bây giờ Huyết Y Môn càn rỡ, cần nhân kiệt như ngài đứng ra, cần vũ động càn khôn giang hồ này."
"Tiểu huynh đệ, là tôi nè, còn nhớ rõ không?" Lúc này Lưu Thiên Tứ chen tới.
Tiêu Trần thấy Lưu Thiên Tứ, vui vẻ gật đầu, Tiêu Trần vẫn rất có hảo cảm đối với tháo hán tử hào sảng này.
Lưu Thiên Tứ có chút ngượng ngùng gãi đầu, ngày hôm qua chính mình lại còn không biết trời cao đất rộng muốn thu Tiêu Trần làm đồ đệ.
Lưu Thiên Tứ tiến đến trước mặt Tiêu Trần, nhỏ giọng nói: "Tiểu huynh đệ không cần phản ứng những người này, những tên rùa rút đầu này bưng bát lên thì ăn, buông bát thì chửi má nó."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận