Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 907: Tất cả bi kịch cũng chỉ do năng lực của người trong cuộc không đủ mà thôi. (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:31
Nếu người trong Bất Chu giới đi hết sạch thì ác ý mới làm sao mà sinh ra được nữa.
Đối với Bàn Cổ Tà Tướng mà nói, chuyện này cũng không phải tin tức tốt đẹp gì.
Bọn chúng trực tiếp ra tay tấn công Bảo Thuyền, chắc là muốn giết gà dọa khỉ.
Tiêu Trần không đành lòng mở mắt trừng trừng nhìn hơn ngàn vạn người thường bị tàn sát ngay trước mặt mình.
Đáng lẽ hắn đã có thể an toàn rời đi nhưng lại quay về, dây dưa với đám Bàn Cổ Tà Tướng.
Tiêu Trần gần như đã liều cả cái mạng nhỏ của mình thì mới giúp mấy cái Bảo Thuyền tránh thoát được công kích của Bàn Cổ Tà Tướng.
Chẳng qua, cái giá phải trả chính là bản thân hắn bị trọng thương. Vì dùng máu tươi để điều khiển chiêu thức nên máu trên người Tiêu Trần gần như đã bị xói mòn hết.
Tiêu Trần dùng cơ thể đỡ tấm khiên huyết sắc siêu to khổng lồ, uốn a uốn éo lộ ra cái sọ trắng hếu, nhìn đội ngũ Bảo Thuyền khổng lồ phía sau mình.
Tiêu Trần siết thật chặt nắm đấm, móng tay cắm vào trong da thịt.
Thật ra hắn biết, có lẽ hai chiếc Bảo Thuyền tìm được cơ hội đột phá, rời đi lúc trước đã không còn ai sống sót nữa rồi.
Lúc hắn còn đang đối chiến với Bàn Cổ Tà Tướng thì đã có một lượng ác ý rất lớn xâm nhập vào trong Bảo Thuyền.
Trong đó hầu hết là người thường, làm sao mà chống đỡ được với đám ác ý kinh khủng kia chứ.
Tiêu Trần cắn chặt răng, huyết nhục toàn thân không ngừng run rẩy, chuyển động.
Hơn mười ngàn năm qua, chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực như ngày hôm nay.
Nguyên nhân tạo thành tất cả những chuyện này thật ra rất đơn giản.
Chỉ vì thực lực của hắn không đủ.
Tất cả bi kịch xảy ra, đều do năng lực của người trong cuộc không đủ mà thôi.
Sau khi chuyển sinh, Tiêu Trần đã gặp rất nhiều vấn đề. Những chuyện này khiến hắn không có thời gian bình tâm ngồi xuống tu hành.
Mà cũng vì bản thân Tiêu Trần đã ngốc ở cảnh giới Đại Đế quá lâu, tự tin to như cái bánh xe bò nên bây giờ mới ăn quả đắng.
Lần này, không những không cứu được đám người thường kia mà rất có thể còn bồi luôn cái mạng của mình vào.
Tiêu Trần bất đắc dĩ cười nhạt, vết thương đã khép miệng lại một lần nữa nứt toác ra.
Hắn đã không còn máu để chảy nữa, vết thương tái nhợt mở ra như đôi môi người chết.
Sở Mộc Tâm không ngừng bấm pháp quyết. Sương mù xanh dũng mãnh, không ngừng tràn vào trong cơ thể Tiêu Trần.
Nhưng giờ phút này, hình như năng lực chữa trị siêu mạnh của pháp thuật thuộc tính Mộc đã không còn tác dụng gì nữa. Rất nhiều ác ý đã xâm nhập vào trong cơ thể Tiêu Trần, tốc độ khôi phục đã không cản nổi tốc độ tàn phá.
...
"Mi sắp chết rồi."
Bàn Cổ Tà Tướng ngăn cản ở phía trước, đầy hứng thú nhìn thẳng vào Tiêu Trần.
Thằng nhãi này...
Sau khi mình trúng huyễn thuật, rõ ràng là nó có thể chạy trốn. Chỉ cần ra khỏi Bất Chu giới thì sẽ không bị chân thân Bàn Cổ áp chế nữa, Cửu Vĩ Yêu Hồ mà khôi phục thực lực... đúng là mình chẳng có cách nào để cầm chân nó cả.
Tiêu Trần nhìn Bàn Cổ Tà Tướng, cất tiếng cười vang.
"Mạng ông đây lớn lắm. Chờ đến khi ông nội mi chết thì hẵng nói những lời này."
Bàn Cổ Tà Tướng rộng lượng nhíu mày, không ngại cái miệng đầy lời thô tục của Tiêu Trần.
"Lúc đầu, mi vốn có thể chạy cơ mà?" Bàn Cổ Tà Tướng tò mò hỏi.
Hắn ta thật sự không hiểu tại sao Tiêu Trần lại quay về?
Lẽ nào là vì đám người thường như con sâu cái kiến kia à?
Đối với người tu hành mà nói, đây có lẽ là chuyện khó tin nhất trên đời.
Thứ tu sĩ cầu chính là trường sinh. Thế nên từ trước đến nay bọn họ đều là những kẻ tiếc mạng nhất.
Vì cứu người thường mà chôn vùi bản thân? Người này chắc chắn là một dòng nước trong ở giới tu hành.
"Tại sao ta phải chạy?"
Tiêu Trần đè lên vết thương trên cổ, có hơi đau nhưng mãi thì cũng thành thói quen.
"Mi không sợ chết à?"
"Sợ chứ."
"Thế tại sao mi còn quay lại? Chỉ vì những người bình thường này à?"
Hiếm khi thấy Tiêu Trần nghiêm túc như thế này. Tuy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy nhưng lại cực kỳ trang nghiêm.
Tiêu Trần nói bâng khua: "Có một số việc, dù sao cũng cần có người nhảy ra làm, không phải à?"
Bàn Cổ Tà Tướng ngày càng không hiểu nổi, hỏi: "Thế tại sao cứ phải là mi đi làm chuyện này?"
Tiêu Trần sửng sốt, sau đó lập tức cười rộ lên.
Trước đây rất rất lâu, thời điểm hắn vừa gia nhập Hạo Nhiên đại thế giới. Tiêu Trần của lúc đó chẳng qua chỉ là một thằng nhóc học sinh mười mấy tuổi.
Khi hắn bất lực, bàng hoàng, sợ hãi thì đã có rất nhiều người trong Hạo Nhiên đại thế giới đưa tay ra với hắn.
Bọn họ đều là người thường.
Có người, có lẽ là chỉ là cho hai cái bánh bao nhưng lại giúp hắn không đến mức chết đói ở thế giới xa lạ này.
Có người, có lẽ là chỉ cho một chén nước sạch nhưng lại giúp hắn không đến nỗi chết khát ngoài đường.

Bình Luận

0 Thảo luận