Tình hình cuộc chiến lập tức thay đổi đột ngột.
Ba mươi sáu Chủ và ba vị Thiên Tượng Tinh vây công Bạch Phong lập tức bị Bạch Phong bật hết hỏa lực thắt cổ chết hai phần ba người.
Sáu người đi ra từ Đao Ngục cũng bị Thính Nam điềm đạm nhất đánh cho không còn một mảnh giáp, lập tức giết chết ba người.
Bết bát hơn nữa, cái lá chắn lớn bị phủ kín bởi những con côn trùng đó giờ phút này đang có xu hướng thối rữa.
Nếu đại trận bị phá vỡ, bất kỳ một vị Bát Bộ Chúng nào tiến vào đều sẽ là thả sói vào bầy cừu, lập tức lấy đi đại bản doanh của tinh không này.
Nếu không có người chỉ huy trù tính chung, chiến thắng trong cuộc chiến này gần như là vô vọng.
...
Đúng lúc này, trong tay Chẩm Nguyệt xuất hiện một cây trường cung rực lửa.
Chẩm Nguyệt thậm chí không thèm liếc nhìn Từ Kiến Quân và Độc Cô Tuyết, kéo chiếc trường cung rực lửa thành hình bán nguyệt.
Trên dây cung hình bán nguyệt, một thế giới hỏa diễm nhỏ hình thành.
Trong thế giới hỏa diễm, năng lượng bùng nổ đang tụ lại.
Thế giới hỏa diễm chuẩn bị bắn ra, nhắm thẳng vào lá chắn bị gặm nuốt nghiêm trọng nhất.
Có vẻ như cô ta muốn gia tăng tốc độ tán loạn của đại trận.
Độc Cô Tuyết đột nhiên xuất hiện cách trăm mét trước người Chẩm Nguyệt, chặn hướng cung tên của cô ta.
Biết không có khả năng chặn Chẩm Nguyệt kéo cung tên, Độc Cô Tuyết vậy mà lại sử dụng thân thể của mình để chặn nó.
"Chết rồi, chết rồi, chết rồi..." Hắc Phong sợ tới mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Dù sợ muốn chết nhưng Hắc Phong vẫn giữ chặt cổ áo của Độc Cô Tuyết, không hề có ý định chạy trốn.
Độc Cô Tuyết mặt không biểu tình khởi động cái lồng hộ thân lên, trong lòng đang tính toán thời gian.
Chỉ cần ngăn chặn mũi tên này là gần đủ mười giây rồi.
Nhưng Chẩm Nguyệt không thèm để ý đến cô gái nhỏ trước mặt này một chút nào, cái loại tép riu này mà có thể chặn được mũi tên của cô ta à?
Sợi dây cung kéo thành hình bán nguyệt của Chẩm Nguyệt được nới lỏng.
Đúng lúc này, phía trên vị trí của Độc Cô Tuyết, thân hình cháy đen của Từ Kiến Quân bỗng xuất hiện.
Trong khoảnh khắc đó, Từ Kiến Quân vậy mà lại đã hoán đổi vị trí của mình và Độc Cô Tuyết.
Mũi tên dài được cuốn lấy sức mạnh vô song bắn thẳng vào ngực Từ Kiến Quân.
Ngay lúc mũi tên dài sắp đâm thủng ngực mình, Từ Kiến Quân nắm lấy đuôi của mũi tên dài.
Trong tích tắc lồng ngực và trái tim bị thiêu rụi, máu tươi ngay lập tức bốc hơi.
Từ Kiến Quân đã nhìn không ra hình dạng con người lại đang nghiến răng dùng hết tất cả sức lực cuối cùng của cuộc đời mình, cố gắng thay đổi hướng của mũi tên.
Nhưng dường như không có bất kỳ tác dụng nào, sức mạnh cuồng bạo của mũi tên dài lập tức đưa Từ Kiến Quân phóng tới lá chắn của đại trận.
Độc Cô Tuyết bị thay đổi vị trí, lúc này lao lên, ngưng tụ toàn bộ sức mạnh trong tay muốn chống đỡ cơ thể của Từ Kiến Quân.
Nhưng ngay lúc tay của cô chạm vào cơ thể Từ Kiến Quân, đã bị sức mạnh cuồng bạo này thổi bay ra ngoài.
Cú va chạm nhất thời này trực tiếp làm nổ tung nửa người của Độc Cô Tuyết.
"Ah..."
Trong miệng Từ Kiến Quân vang lên một tiếng gào thét đau đớn, bây giờ anh ta không thể chết được, nếu như để mũi tên này bắn thủng đại trận, vậy thì mọi chuyện coi như xong.
Con cái, vợ, bạn bè đều sẽ không còn nữa.
Giờ khắc này, cơ thể Hứa Kiến Quân vốn đã như ngọn đèn cạn dầu vậy mà lai sinh ra một luồng sức mạnh.
Sức mạnh này đã chống đỡ cho anh ta, giúp anh ta sống chết giữ chặt phần đuôi của mũi tên.
Nghìn mét, trăm mét, mười mét...
Cuối cùng mũi tên dừng lại trước lá chắn một mét.
Sau đó, mũi tên dài tiêu hao hết sức mạnh, rồi bốc hơi.
Từ Kiến Quân dựa vào lá chắn rồi từ từ ngồi xuống.
"Vợ ơi, anh xin lỗi!"
Từ Kiến Quân từ từ nhắm mắt lại, thân thể cháy đen hóa thành phấn vụn, từng chút một tan biến.
Trên Địa Cầu, Bạch Chỉ đang ôm một đứa trẻ đáng yêu, nhìn lên bầu trời xa xôi.
"Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?" Đứa trẻ ngẩng đầu, vươn bàn tay nhỏ mũm mĩm ra lau nước mắt cho Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ giật giật khóe miệng, không muốn làm đứa trẻ sợ hãi, nhưng làm thế nào khóe miệng cũng không nhếch lên được.
Cuối cùng, Bạch Chỉ rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, ngồi xổm trên mặt đất gào khóc.
Chồng của cô ta, cha của đứa trẻ, sẽ không bao giờ trở về nữa rồi.
Đứa trẻ cũng cảm nhận được nỗi đau vô hạn của mẹ, bắt đầu gào khóc theo.
...
"Đại quân Sơn Thần sẽ lập tức tiến vào Bất Động Thành, đại quân Địa Ngục cũng sẽ tiến vào thành như binh sĩ cơ động xen kẽ. Nhớ kỹ đại quân Địa Ngục không được đối đầu trực tiếp..."
Thanh Y đang chỉ huy quân đột nhiên sững sờ tại chỗ, ngọc giản trong tay trượt xuống bàn làm việc, anh ta cũng không để ý.
Môi của Thanh Y trở nên không còn chút máu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận