Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1870: Gặp lại Lạc Huyền Tư (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Một ngày này, Lạc Huyền Tư loại bỏ tâm ma.
Một ngày này, Lạc Huyền Tư bước vào cảnh giới ngụy Đế, Tu La Nhãn hoàn toàn thức tỉnh, chính thức trở thành Vương duy nhất của Tu La đại thế giới.
"Xạ Nhật Tiễn, tôi thu." Lúc này Bàn Cổ Tà Tướng đột nhiên xuất thủ, trực tiếp nắm cái mũi tên dài màu vàng kia.
Ngoài dự đoán của mọi người là, mũi tên dài màu vàng lại không phản kháng cái tên người đầy tà khí ấy.
"Bộp." Một thanh trường thương màu đỏ đột nhiên quét lên eo già của Bàn Cổ Tà Tướng.
"Chết tiệt, đau." Bàn Cổ Tà Tướng hét thảm một tiếng.
"Cái đó là của ông à, giúp ông chặt tay luôn giờ." Tiêu Trần nhân tính giơ trường thương của Lạc Huyền Tư lên, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Bàn Cổ Tà Tướng đang ôm cái eo già của mình.
Bàn Cổ Tà Tướng tức giận run lẩy bẩy, "Đây vốn là đồ của tôi, Bàn Cổ Cung, Xạ Nhật Tiễn, còn có Khai Thiên Phủ đều là của tôi."
"Cho ông một cơ hội, nói lại một lần nữa." Tiêu Trần nhân tính vui vẻ nói.
Bàn Cổ Tà Tướng nhếch miệng suýt chút nữa thì bật khóc, ba thứ ấy vốn là vật do Bàn Cổ đại thần để lại, chính hắn ta cũng xem như là phân thân của Bàn Cổ đại thần.
Tính theo kiểu đó, mấy thứ này hẳn đều là của mình.
Bàn Cổ Tà Tướng cứng cổ, bộ dạng rất chi là kiên định, Đang lúc mọi người cho rằng con hàng này sắp thẳng thừng cãi lại thì ông ta lại dùng vẻ mặt cứng rắn nhất, nói ra lời nói mềm yếu nhất, "Ngài định đoạt, mấy thứ này ngài nói là của ai thì chính là của người đó. Nếu ai dám phản đối, tôi sẽ không để yên cho kẻ đó."
"Cỏ đầu tường thẳng thắn cương nghị." Tiêu Trần nhân tính giơ ngón tay cái lên, "Tiền đồ vô lượng."
Tiêu Trần nhân tính thu Xạ Nhật Tiễn vào tay, mũi tên dài màu vàng cũng không phản kháng, thậm chí nó còn cong thân, thân mật cọ cọ trong lòng bàn tay Tiêu Trần nhân tính.
Bàn Cổ Tà Tướng nhìn mà mặt nghệt ra, ở trong ấn tượng của hắn ta, Xạ Nhật Tiễn này đã từng gần gũi như vậy với Bàn Cổ đại thần lòng mang thiên hạ.
Tên không đứng đắn Tiêu Trần nhân tính kia, thấy thế nào cũng không đảm đương nổi đại thánh nhân suy nghĩ vì thiên hạ, có phải Xạ Nhật Tiễn đó bị mù rồi hay không?
Tiêu Trần nhân tính nhìn Xạ Nhật Tiễn cười, đưa nó cho Lạc Huyền Tư, "Bảo quản cho tốt, sau này chúng ta sẽ kề vai chiến đấu."
Hai mắt Lạc Huyền Tư bỗng nhiên sáng lên, nhẹ nhàng gật đầu, Xạ Nhật Tiễn hóa thành một cái vòng tay, treo lên cổ tay Lạc Huyền Tư.
"Có thể... có thể đi cùng em một chút không?" Lạc Huyền Tư nhìn Tiêu Trần nhân tính, cúi đầu nhỏ giọng nói.
Cho dù đeo mặt nạ, Tiêu Trần nhân tính cũng có thể đoán được nha đầu kia nhất định đang mặt đỏ tới mang tai.
"Có thể." Tiêu Trần nhân tính cười.
Trên đường phố sầm uất, Lạc Huyền Tư cởi chiếc giáp trên người ra, mặc vào váy dài tầm thường của cô gái.
Trưởng thành rồi, cô ấy đã không còn khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẩm dễ thương, thế nhưng trên khuôn mặt tròn xinh đẹp ấy vẫn lộ vẻ xấu hổ trước kia.
Tiêu Trần nhân tính mua hai xâu kẹo hồ lô, mình một xâu, Lạc Huyền Tư một xâu.
Lạc Huyền Tư đi ở sau lưng Tiêu Trần nhân tính, cầm mứt quả, ngơ ngác nhìn bóng lưng của Tiêu Trần nhân tính.
Cuối cùng Lạc Huyền Tư lấy dũng khí, đi tới khoác lên tay Tiêu Trần nhân tính.
Cô ấy sợ bỏ qua lần này, thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Tiêu Trần nhân tính chỉ cười, nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của Lạc Huyền Tư như trước.
Lạc Huyền Tư đỏ mặt, vui vẻ cười ra tiếng.
Đi từ từ như vậy, từ trời sáng cho tới bầu trời tối đen.
Cho dù không nói được mấy câu, nhưng cũng là thời khắc hạnh phúc nhất cả đời Lạc Huyền Tư.
"Trời cao đường xa, giang hồ tái kiến."
Trên đỉnh núi cao trong đêm vắng lạnh, Tiêu Trần nhân tính vẫy tay, tạm biệt Lạc Huyền Tư.
"Giang hồ tái kiến."
Lạc Huyền Tư cẩn thận gói lại xâu kẹo hồ lô còn chưa ăn xong, xoay người lấy ra một cái bọc nhỏ từ trong lòng, vung tay ném vào trong núi.
Bên trong cái bọc ấy chứa một viên ô mai sấy.
Đã xem qua phong cảnh đẹp nhất, thì không cần buồn phiền về quá khứ nữa.
Đội buôn khởi hành vào hôm nay.
Trong hư không, ba chiếc thuyền buôn khổng lồ cộng thêm hai mươi chiếc thuyền buôn hộ vệ gần kề sắp hàng chỉnh tề tiến tới.
Mười đại thế giới tham gia nhập cổ phần vô cùng hăng hái, người chỉ huy người thuộc hạ.
Những đại thế giới rời khỏi kia đã không thể dùng từ hối hận đến xanh cả ruột để hình dung, bọn họ đã từng đi tìm Thanh Y.
Muốn dùng cái giá không hề rẻ để gia nhập vào đội buôn lần nữa, thế nhưng lại bị Thanh Y từ chối.
Sự thật đã định, không người nào dám thay đổi.
"Đan dược chiếm diện tích nhỏ, do mười gia chủ của chúng ta dùng giới tử mang theo, tổng cộng lại thì có hơn ba mươi triệu hạt."
Rất nhiều cổ đông tụ tập một chỗ để bàn bạc trao đổi.
Lời nói của Phúc Thanh Thanh nhận được sự đồng ý của mọi người.

Bình Luận

0 Thảo luận