Nhìn Tiêu Trần một bộ ăn chắc mình, nỗi lòng giận dữ của Kỳ Nha đột nhiên bị ép xuống.
Từ một vô danh tiểu tốt yên lặng, trở thành một ngụy Đế đỉnh cấp, ngoại trừ thiên tư không gì sánh kịp ra, tính cách cũng là một nhân tố quan trọng nhất.
Có bao nhiêu người thiên tư trác tuyệt chết non trên đường, thì không thể đếm hết được, những thiên tài này có vài người chết bởi phủng sát, có vài đứa chết bởi báo thù, nhưng đại đa số đều là chết bởi bành trướng bản thân.
Ưu điểm lớn nhất của Kỳ Nha đó là có thể nhẫn, biết che giấu mình, đây là con đường sống tiếp duy nhất trong giới tu hành.
Kỳ Nha nhìn lại Tiểu công chúa nhà họ Mạc sắp ngừng sinh cơ, bị ác thiếu niên kia dây dưa một ít thời gian, bây giờ đã không cứu lại được rồi.
Kỳ Nha quyết định thật nhanh, buông tha tiểu công chúa nhà họ Mạc, không tiếp tục nhây nhớt với Tiêu Trần nữa.
Kỳ Nha lạnh lùng nhìn Tiêu Trần, ánh mắt thâm độc giống như rắn độc, khắc sâu dáng vẻ Tiêu Trần trong đầu.
"Tôi nhớ kỹ cậu rồi, chúng ta sẽ còn gặp lại."
Kỳ Nha vừa dứt lời, bóng dáng biến mất cực nhanh trong hư không.
"Hắc, cháu trai."
Tiêu Trần trợn mắt mắng một câu, nhảy đến bên cạnh Tiêu Trần ma tính đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Anh đẹp trai, giúp tôi bắt người lại thôi!" Tiêu Trần đẩy đẩy Tiêu Trần ma tính, rặt vẻ thiếu nữ nũng nịu.
Ma Chủ bên cạnh, Tương Tư, còn có Tiêu Mỹ Lệ kẹt dưới tổ, không hẹn mà cùng che mắt.
Hình ảnh này quá buồn nôn, thực sự không dám nhìn.
Tiêu Trần ma tính mở mắt nhìn Tiêu Trần, tiếp đó lại chậm rãi nhắm lại, một bộ ăn thua gì tới lão tử.
Tiêu Trần tức giận nghiến răng kèn kẹt, thằng nhãi này cả đời đều là cái kiểu đáng chết này.
Tiêu Trần kéo góc áo Tiêu Trần ma tính, vừa lắc lắc, vừa nói: "Con hàng vừa mới trốn chạy là đại đương gia của Thiên Lang chúng, hành sự ác liệt tột cùng, giết người phóng hỏa, cướp đoạt thương đội, không có điều ác nào không làm."
"À." Tiêu Trần ma tính nhàn nhạt ồ một tiếng, không có tiếp theo.
Tiêu Trần thật muốn cắn chết hàng này, nhưng chỉ dám nghĩ mà thôi.
Tiêu Trần tiếp tục nói: "Hơn nữa hàng này còn buôn bán con người, nữ tu sĩ bị hắn tóm, thông thường đều sẽ bị bán cho tà tu để thải âm bổ dương."
"Kết cục của những cô gái này sao mà thảm thương, cậu có nghĩ tới không, cậu bắt hắn trở lại coi như là trừ hại vì dân, làm ít công to."
Tiêu Trần nói xong, đột nhiên muốn tát mình hai cái, nói công đức với đại ma đầu, nhất định chính là chuyện rất hề hước.
Mắt thấy Tiêu Trần ma tính bất vi sở động, Tiêu Trần tức giận bóp cổ Tiêu Trần ma tính, liều mạng lắc lắc.
Tiêu Trần vừa lắc, vừa kêu: "Vừa rồi hàng kia nhìn Hồng Diệp và Tương Tư, các cô ấy đều là vợ tương lai của cậu đó. Chậc, nhìn từ đầu đến chân, từ khuôn mặt đến cái mông đó, thế mà cậu cũng có thể nhịn? Cậu có phải đàn ông hay không."
Ma Chủ và Tương Tư nghe được là bụm miệng nhỏ cười cười, Tiêu Mỹ Lệ tức giận oa oa kêu to.
Bởi vì Tiêu Trần thế mà lại không thêm cô ta vào.
Nhìn hai người mặt cười như hoa, Tiêu Mỹ Lệ tức giận mắng hồ ly tinh.
Rốt cuộc Tiêu Trần ma tính lại mở hai mắt ra, không nhịn được nhìn Tiêu Trần, đưa tay chộp một cái.
"Ngày khác gặp lại, chắc chắn cậu có thù hận cực sâu." Kỳ Nha đã trốn ra xa vạn dặm, quay đầu nhìn một chút rồi cắn răng nghiến lợi.
Nhưng vào lúc này, trên không trước người Kỳ Nha đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy quỷ dị.
Trong lòng Kỳ Nha hoảng hốt, nguyên do là bởi vì vòng xoáy xuất hiện vô thanh vô tức, gã không hề cảm nhận được chút nào.
Khi Kỳ Nha đang kinh hãi, một cái tay quỷ màu đen, đột nhiên từ trong vòng xoáy vươn, thẳng tắp bắt hướng mình.
Nhìn cánh tay quỷ màu đen khô héo, tóc gáy toàn thân Kỳ Nha như muốn nổ tung, một nỗi sợ hãi phát ra từ nội tâm nhanh chóng khuếch tán tới toàn thân.
Khí cơ toàn thân Kỳ Nha nổ tung, muốn phải liều mạng rời xa tay quỷ.
Nhưng mồ hôi lạnh không ngừng toát ra từ trán Kỳ Nha, Kỳ Nha hoảng sợ phát hiện không gian chung quanh rơi vào một loại trạng thái kỳ quái.
Thật giống như cái đầm lầy, mình càng vùng vẫy thì càng lún vào sâu hơn, đến cuối cùng căn bản là không còn cách nào nhúc nhích.
"Bộp!"
Tay quỷ nắm lấy Kỳ Nha, một tay kéo gã vào trong nước xoáy.
Vòng xoáy nhanh chóng biến mất, trên không khôi phục lại yên tĩnh lần nữa.
"Hế nhô, chúng ta lại gặp mặt."
Kỳ Nha hoa mắt váng đầu, thời điểm còn chưa từ tỉnh hồn lại từ trong kinh hãi về tay quỷ kia, lại nghe thấy cái giọng nói ghê tởm này.
Nhìn Tiêu Trần đang cười hi hi, khắp người Kỳ Nha là mồ hôi lạnh.
"Cậu là ai?" Kỳ Nha cố nén run rẩy mà hỏi.
Kỳ Nha rất biết thực lực mình, dù trong giới ngụy Đế của các đại thế giới, thực lực của mình cũng là thuộc loại mạnh nhất.
Nhưng bây giờ thực lực mà chính mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, hình như không lấy ra được chút công dụng nào.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận