Một nử tử ôn nhu như Phương Hà, bình thường sẽ không làm ra loại chuyện vô lễ như thế này.
Hiện tại làm như vậy, là bởi vì nàng phát hiện cảm xúc của Tiêu Trần có chút sa sút.
Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, Tiêu Trần cũng lười cự tuyệt.
"Cho dù đây là thương thuyền của chúng ta, nhưng phía trên những gì cần có đều sẽ có."
Ngồi trên thương thuyền còn có một thuyền phi hành nhỏ, Phương Hà dẫn theo Tiêu Trần đi tới phía chính giữa thương thuyền, thì chính là vị trí bụng thuyền.
Không đến thì không biết, khi đến một lần đã giật mình.
Trước mắt là một tòa thành trì không nhỏ, quả thực là ngoài ý muốn của Tiêu Trần, Tiêu Trần thực sự không ngờ tới được rằng, bên trên thuyền buôn lại có một tòa thành lớn như vậy.
Nhìn đám người hối hả, còn rao hàng la lối om sòm, Tiêu Trần thế mà lại có cảm giác như đi tới trần thế.
"Nhiều người như vậy sao>" Đi trên đường cáo huyên náo, Tiêu Trần tò mò hỏi.
Phương Hà gật gật đầu: "Ừm, lần này người lên thuyền quả thực có chút nhiều, tổng cộng có năm vạn tu sĩ, lại có thêm một ít tiểu thương, còn có đội trưởng hộ vệ, tổng cộng có mười vạn người."
"Những cửa hàng này đều là các ngươi mở sao?" Nhìn những cửa hàng đủ loại trên đường, Tiêu Trần lên tiếng hỏi.
Phương Hà lắc đầu có chút bất đắc dĩ nói: "Không phải, những cửa hàng này đều là chúng ta thuê đấy, như vậy thu nhập sẽ ổn định một chút."
Tiêu Trần gật gật đầu, một Vạn Vĩnh Thương Hào, một chuyến chạy xuống, thoạt nhìn lợi nhuận không ít, nhưng lại phải nuôi sống không ít người, gia gia có kinh khó niệm, như người uống nước ấm lạnh tư biết.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
"Có vẻ như tâm tình ngươi không được tốt lắm, đưa ngươi đi nghe hát, thấy thế nào?"
"Ài? Còn có thứ như vậy nữa à?"
....
Phương Hà dẫn Tiêu Trần đi trong thành bảy ngoặt tám quấn, cuối cùng đứng trước một nơi có tên là Tỏa Yên Các.\
"A, sao cái tên nghe có vẻ như là thanh lây ấy à?" Tiêu Trần lại bắt đầu rồi.
"Thanh lâu cái gì mà thanh lâu, đây là phường ca múa, bên trong đều là những tiên tử có tài nghệ song tuyệt, ngươi nói như vậy nếu như bị bọn họ nghe được, coi chừng chịu không nổi."
Tiêu Trần nhún nhún vai cười nói: "Ngươi nói xem những tiên tử này có phải rảnh rỗi không có việc gì làm hay không, chạy đến đây ca hát khiêu vũ làm cái gì? Những nam nhân chúng ta, chỉ có thể nhìn xem, sờ cũng không được sờ, hôn cũng không được hôn, tiền lại bỏ ra không ít, lại chỉ có thể nhìn thôi."
"Cái não này của ngươi cả ngày chỉ nghĩ cái gì vậy không biết?" Phượng Hà tức giận lườn Tiêu Trần một cái, "Tiến vào rồi thì đừng nói nhảm nữa, miễn khỏi đắc tội người ta."
"Được rồi biết rồi.:" Tiêu Trần mất kiên nhẫn lắc lắc đầu.
Đi vào bên trong đại sảnh cổ kính, tiếng đàn hát du dương, quanh quẩn trong đại sảnh, như một cỗ cam tuyền, một mực thấm vào nơi sâu nhất của tâm linh.
Tinh tế mà nói, có một cỗ cảm giác thâm trầm lại phiêu nhiên chiếm cứ trong lòng, phảng phất hết thẩy những huyên náo đều đã đi xa, chỉ có âm thanh tự nhiên này.
Trong đại sảnh, có không ít người ngồi đó, hoặc hảo hữu tụ lại cùng một chỗ, hoặc là một mình một người, nam nữ đều có cả.
Có người tự rót rượu uống, có người đắc ý rung đùi, nguyên một đám say mê, không ai lên tiếng đánh vỡ những tiếng đàn ưu mỹ ấy.
Vừa nhìn nơi này chính là bức cách tràn đây, há không phải loại như Tiêu Trần, đại tục nhân thích hát huyễn tên tộc phong nhất sao, có thể quen được?
Đời này của Phượng Hà, chuyện cuối cùng hối hận nhất, chỉ sợ là đưa Tiêu Trần tới nơi này.
"Tú bà, tìm cho ta một cô nương, chính là loại mà cầm kỳ thi họa, thổi kéo đàn hát đều tinh thông, ta... không thiếu tiền."
Trong phòng trên lầu, tiếng đàn du dương im bặt lại.
"Khục khục.." Phương Hà thiếu chút nữa bị sắc chết, tên này không phải là cố ý đến tìm chuyện đó chứ?
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, các vị, đệ đệ của tôi đầu óc có vấn đề chút."
Nhìn xem một đám cả trai lẫn gái đều đang kinh ngại, Phượng Hà kéo Tiêu Trần, xấu hổ mà chạy đến vị trí hẻo lánh nhất.
"Tiểu bạch, ngại quá, ngươi tiếp tục đàn."
Phượng Hà đề Tiêu Trần rục rịch lại, áy náy nói vọng lên gian phòng trên lầu.
"Ngươi... ngươi thành thật một chút cho ta." Phương Hà thật muốn gõ đầu Tiêu Trần.
Tiêu Trần miễn cưỡng dựa vào tường: "Ta có thể không quen những vật này sao, còn không bằng tìm hai mỹ nữ uống rượu chém gió để cho thống khoái đấy!"
Phượng Hà dở khóc dở cười gõ gõ trán Tiêu Trần: "Ngươi cho rằng là trần thế phong nguyệt sao, còn muốn uống rượu, nghe tiểu khúc."
Tiêu Trần vừa muốn phản bác một chút, đúng lúc này một làn gió thơm thổi tới, một nữ tử áo trắng mỉm cười từ trên lầu đi xuống.
Nữ tử da trắng như tuyết, hai mắt trong như nước, xoay mấy vòng trước mặt mọi ngươi. Dung mạo nữ tử này tú lệ vô cùng, thật đúng như minh châu, mỹ ngọc óng ánh ánh sáng, giữ lông mày có một cỗ thanh khí mờ mờ ảo ảo.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận