Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 305: Lựa chọn của Long Manh Manh

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:06:43
Quả nhiên, Long Manh Manh rối loạn tâm trí cuồng loạn xông về phía Tiêu Trần, một ngụm cắn về phía cánh tay hắn.
Tiêu Trần không tránh không né, mặc cho miệng rộng của Long Manh Manh cắn lên cánh tay mình.
'Kèn kẹt, kèn kẹt. '
Tiếng ma sát chói tai truyền tới, sau đó răng nanh trong miệng rộng của Long Manh Manh rụng mất vài cái.
Tiêu Trần sung sướng đứng xem. Mình chỉ là cái khung xương khô thôi, không máu không thịt, cô cầm tinh con chó hay sao? Còn thích gặm xương cốt à?
Tuy rằng Tiêu Trần đứng bất động, Long Manh Manh thử hết răng trong miệng cũng không thể để lại chút vết tích gì trên xương cốt của Tiêu Trần.
'Ken két, ken két. '
Bị gãy mấy chiếc răng nanh, Long Manh Manh chẳng những không chịu nhả ra, ngược lại càng thêm hung ác dùng sức, kết quả lại từ biệt thêm vài cái răng nữa.
Tiêu Trần trợn mắt liên tục, nếu để xương của mình chấn gãy hết răng nhà người ta cũng không hay cho lắm.
Tưởng tượng thử xem, sau này một con Ma Long siêu cấp to đùng xuất hiện, vốn là cảnh tượng hủy thiên diệt địa, kết quả vừa há miệng ra... Mẹ nó, móm ạ. Nghĩ thôi cũng cảm thấy câm nín.
Tiêu Trần rùng mình, cái hình ảnh kia quá quái dị.
'Uỳnh! Uỳnh! '
Tiêu Trần nhằm thẳng huyệt Thái Dương của Long Manh Manh cho hai quyền. Long Manh Manh trợn trắng mắt.
Long Manh Manh buông miệng, cả người lắc lư như uống phải rượu nhái.
"Ta đánh."
Tiêu Trần một trận tay đấm chân đá với Long Manh Manh đang lảo đảo lắc lư, dấu hiệu hóa rồng trên người Long Manh Manh dần biến mất, ánh mắt cũng khôi phục bình thường.
Long Manh Manh vừa khôi phục đảo mắt nhìn quanh, bỗng nhiên rùng mình một cái.
Hình ảnh cắn nuốt thiếu niên dần hồi lại trong óc, hai mắt Long Manh Manh lại ngập nước.
Có lẽ là vì vui sướng khi báo được hận lớn, cũng có thể là vì sợ hãi khi mình biến thành quái vật.
Long Manh Manh ngây ngốc đứng im tại chỗ, thật lâu không nói gì.
Tiêu Trần nhún vai: "Chuyện của cô giải quyết xong rồi, chúng ta nói chuyện khác đi."
Long Manh Manh nhìn Tiêu Trần, gật đầu thật mạnh.
"Vừa đi vừa tâm sự!" Tiêu Trần dẫn đầu hướng tới một trung tâm mua sắm lớn ở phía xa.
Dù sao cũng phải chấn chỉnh lại bộ dáng ma quỷ của Long Manh Manh bây giờ.
Về phần nơi này nhiều người thường bị Tà Long giết chết như vậy thì Tiêu Trần lại không chút bận tâm. Mạng nhện sẽ phái người đến điều tra giải quyết.
Tiêu Trần nói với Long Manh Manh chuyện về Ma Long, dọa cho Long Manh Manh giật mình thon thót
Cuối cùng, Tiêu Trần vẫn phân tích mặt lợi và mặt hại trên con đường ma đạo cho cô gái nghe, để tự Long Manh Manh lựa chọn.
Tiêu Trần kiên nhẫn với Long Manh Manh như vậy thật sự chỉ vì muốn tương lai sau này của cô ta thoải mái một chút, không cần dạy dỗ lại từ đầu.
Bằng không, người hộ đạo nào cũng ngu ngốc lương thiện như Triệu Vô Hoan thì Tiêu Trần cảm thấy mình sẽ bị tức chết.
Cuối cùng Long Manh Manh nghe theo đề nghị của Tiêu Trần, lựa chọn ma đạo.
Thế nhân có vẻ hiểu lầm đối với ma đạo chân chính. Ma đạo chẳng qua là có phương pháp tu hành tương đối cực đoan, có chút vô nhân đạo trong con mắt của loài người. Ngoài ra thì không phải vấn đề gì lớn.
Thế nhân hận ma là bởi vì ma sẽ xâm phạm ích lợi của người khác mà thôi.
Tựa như yêu vật thân cận với thiên nhiên, thống hận con người vậy. Con đường tu hành của loài người là trộm số mệnh thiên địa, vừa lúc trái ngược với yêu tộc. Thế nên nhân yêu hai tộc mới chiến hỏa liên miên.
Tất cả mọi thứ chẳng qua là do một chữ 'lợi', làm gì có ai đúng ai sai.
Tiêu Trần vừa đi vừa nói, còn tiện tay viết khế ước giữa không trung.
"Tình huống của cô có hơi đặc thù, tôi cần vài điều khoản để khống chế thủ đoạn của cô. Chẳng may cô tu hành không tinh, sau khi nhập ma đánh mất lý trí, giết người vô tội vạ thì không có lợi cho ai cả."
Tiêu Trần vừa viết vừa nhìn Long Manh Manh.
Long Manh Manh gật đầu, không phản đối.
Người nhà đã chết hết, cô ta đang mê man không biết sau này nên đi con đường nào. Giờ phút này, cô ta đã coi Tiêu Trần làm điểm ký thác tinh thần của mình.
Tiêu Trần hạ nét bút cuối cùng: "Cô ở đây chờ chốc lát, tôi về nhà một chuyến."
Dứt lời, Tiêu Trần biến mất tại chỗ.
Khi bóng người Tiêu Trần bất ngờ xuất hiện ở nhà dọa cho mẹ Tiêu Trần đang nấu cơm sợ giật nảy mình.
Ngay sau đó nổi giận bừng bừng: "Thằng ranh con này nữa, suốt ngày không thấy bóng người đâu. Con nói xem bao lâu rồi chưa về ăn cơm nhà hả? Đã thế còn ném một mình Tiểu Lộ ở đây, không biết ở cạnh người ta nhiều một chút."
Bà nói xong định véo lỗ tai Tiêu Trần, Tiêu Trần chỉ tay ra ngoài cửa sổ la lớn: "Mẹ nhìn kìa! Máy bay!"
Mẹ Tiêu Trần sửng sốt, phản xạ nhìn ra ngoài cửa sổ, kết quả vừa quay đầu đã cảm thấy cánh tay hơi nhói một cái.
Sau đó thấy Tiêu Trần nhanh như chớp chạy không có bóng dáng.

Bình Luận

0 Thảo luận