Cẩu Đản bĩu môi gương mặt không vui.
Tiêu Trần cười sờ đầu Cẩu Đản.
Nước miếng của mình có độc, cũng không dám trực tiếp dùng đũa mình từng dùng đi gắp thức ăn.
Tiêu Trần lấy ra một đôi đũa, gắp đầy một chén ú ụ cho Cẩu Đản.
Cẩu Đản vui vẻ đến híp cả mắt, ăn ngấu nghiến.
Mẹ quay đầu, len lén dụi mắt.
Từ khi Tiêu Trần không có ở đây, Duyệt Tri cũng rất ít khi ăn cơm.
"Chuyện tốt như vậy, bà khóc gì chứ?" Giọng Tiêu Chính Dương có hơi nghẹn ngào.
"Mắc mớ gì tới ông, một bàn đồ ăn cũng không chặn nổi miệng của ông sao?" Mẹ hung hăng béo bắp đùi của Tiêu Chính Dương.
"Đau đau đau." Tiêu Chính Dương gào khan, nước mắt tuôn ra như bão, chẳng biết là đau, hay là do nguyên nhân gì khác.
Bữa cơm này ăn rất lâu, nói rất nhiều.
Bàn ăn luôn là nơi sum vầy của người Hoa.
Chua ngọt đắng cay, món nào cũng có thể làm được trên bàn ăn.
Đêm đã khuya, Cẩu Đản nằm trong lòng của Tiêu Trần ngủ say.
Hai tay cô ôm thật chặt hông của Tiêu Trần, rất sợ lúc thức giậy ba mình lại chạy đi mất.
Hai ông bà cũng đã nghỉ ngơi, rất nhiều năm rồi bọn họ chưa từng ngủ được một giấc ngon.
Tiêu Man Ngữ nằm trong chăn, ôm một con gấu lớn, tiến vào mộng đẹp.
Con gấu lớn này là quà sinh nhật Tiêu Trần dùng tiền tiêu vặt mua cho cô khi cô được sáu tuổi.
Trải qua nhiều năm như vậy, vải con gấu đã ố vàng, thế nhưng Tiêu Man Ngữ vẫn giữ lại luyến tiếc không nỡ bỏ.
Tiêu Trần ngồi trên ghế tựa ở trong sân, nhìn ngôi sao khắp bầu trời, nhẹ nhàng vỗ lưng Cẩu Đản.
Lưu Tô Minh Nguyệt chui vào trong quần áo của Tiêu Trần, bước vào tổ ấm nhỏ, ôm cái cái bụng căng tròn, ngọt ngào thiếp đi.
Võ Vô Địch và Hắc Phong từ cách đó không xa đi tới, nhìn thấy Cẩu Đản trong ngực Tiêu Trần.
Cả hai không hẹn mà cùng rùng mình.
Hồi đó, hai người bọn họ bị toàn bộ Yêu tộc truy lùng suốt ba năm vì trộm cái ghế dưới mông Tiêu Trần.
Mặt heo Hắc Phong đầy vẻ đau khổ: "Trần Ca Nhi, anh phải nói mấy lời tốt tốt với con bé này nha, nó là con gái của anh, vậy thì tôi là cha nuôi của nó, đánh cha nuôi sẽ bị thiên lôi đánh đấy!"
Tiêu Trần mỉm cười, hiếm thấy lợn chết này kinh sợ như vậy, xem ra hắn ta thật sự bị Cẩu Đản dọa sợ.
Lúc này, một cô bé mũm mĩm, có phần ngu ngơ đi đến trước mặt Tiêu Trần.
Nhìn cặp sừng nhỏ trên đầu và đôi cánh trên lưng con bé, Tiêu Trần biết ngay con bé là Tiểu Ứng Long mà hắn cứu ở trấn Đại Hà.
Tiểu Ứng Long cắn ngón tay cái của mình, nhìn Tiêu Trần một cách tò mò.
Trong lòng con bé, ấn tượng về Tiêu Trần vẫn còn khá mơ hồ.
Tiêu Trần mỉm cười vẫy vẫy tay, Tiểu Ứng Long suy nghĩ một chút, vẫn đi tới bên cạnh Tiêu Trần.
Tiêu Trần sờ vào đầu con bé, con bé thoải mái đến híp mắt lại.
Một con chim đỏ rực bay đến bên cạnh Tiêu Trần, sau khi nhìn Tiêu Trần một lúc lâu, đó là dục hỏa trùng sinh, một trong thiên chi tứ tượng, Chu Tước.
"Tôi cứ nghĩ anh đã chết trận rồi."
Thanh âm non nớt của Chu Tước vang lên.
Tiêu Trần không tức giận chỉ trợn to hai mắt: "Cái miệng thúi của cô không biết nói mấy lời dễ nghe à?"
"Không biết."
Chu Tước bay đến trên vai Tiểu Ứng Long, yên lặng nhắm mắt lại.
Mà Tiểu Ứng Long cứ đứng ngủ gật như thế, còn ngáy nhè nhẹ.
Tiêu Trần nhìn thấy bật cười, con bé này tâm ghê gớm thật.
"Meo meo"
Một con mèo cam mập cọ chân Tiêu Trần kêu meo meo.
Tiêu Trần nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp của nó cười nói: "Mày sẽ tìm được chủ nhân chuyển thế của mày thôi."
Một con sư tử hỏa diễm đang nằm trên mái nhà nhìn xuống, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ánh sao thiên địa, linh khí bức người, mọi thứ đều yên tĩnh, tươi đẹp đến thế.
Tiêu Trần nằm trên ghế, cũng từ từ thiếp đi.
...
Trời còn chưa sáng, mẹ Tiêu Trần đã dậy bận rộn làm việc.
Trong mắt của thế hệ cũ, bữa sáng luôn rất quan trọng.
Cẩu Đản đột nhiên bừng tỉnh, nước mắt lưng tròng, như thể vừa gặp ác mộng.
Cho đến khi cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của Tiêu Trần, Cẩu Đản mới bình tĩnh lại.
Tiêu Trần xoa đầu Cẩu Đản: "Dậy đi, ăn cơm xong đi học nữa!"
Cẩu Đản lắc đầu dữ dội: "Không đi đâu, con muốn ở cùng ba."
Tiêu Trần bất lực mỉm cười: "Đã lớn rồi, còn có trách nhiệm trên vai."
Cẩu Đản im lặng, quả thật bây giờ cô không còn là tiểu hoa yêu không buồn không lo nữa.
Cô bây giờ là Vương của Yêu tộc, cũng là hiệu trưởng của học viện, có rất nhiều việc đang chờ cô giải quyết.
Nhìn Cẩu Đản thất lạc, Tiêu Trần lau nước mắt cho cô: "Ăn cơm đi, lát nữa ba đưa con đi học."
"Thật không?" Cẩu Đản vui sướng nhảy dựng lên.
"Thật." Tiêu Trần nhẹ gật đầu.
Đến lúc ăn sáng, con bé Lưu Tô Minh Nguyệt thức dậy rất đúng giờ.
Mẹ Tiêu Trần thấy sức ăn của Lưu Tô Minh Nguyệt nên đã làm mười mấy cái bánh bao lớn vào buổi sáng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận