Bình nguyên giống như một thế giới hỗn độn chưa khai mở, không có trời không có đất, không có âm thanh cũng không có bất cứ thứ gì.
Điều khiến người ta suy sụp hơn chính là, dù có hét to bao nhiêu cũng không hề chiếm được bất cứ tiếng động nào vọng lại.
Các binh sĩ nhìn bình nguyên biến mất ở phía xa, khiếp sợ đến mức không thể thốt nên lời.
Làm thế nào mà một người lại có thể tùy ý điều khiển một hắc động như vậy chứ?
Ngay cả Vi Phổ cũng vậy, cơ thể đang vọt về phía trước chợt khựng lại. Cô ta khó lắm mới nghiêng được đầu sang hướng khác, đầu đổ đầy mồ hôi hột, ngây người nhìn vẻ mặt vô cảm của Tiêu Trần ma tính.
Nhánh đại quân trùng tộc kia chỉ nháy mắt đã biến mất sạch sẽ, một mống cũng không còn?
Đây là sự thật, không phải là một giấc mơ.
Nhìn bình nguyên đã biến mất, trong mắt Tiêu Trần nhân tính toàn sao nhỏ lấp lánh. Hắn kéo kéo mặt Tiêu Trần ma tính, vui vẻ nói: "Biết tôi muốn nói gì rồi đúng không, cho tôi tất đi."
Tiêu Trần ma tính khẽ vung tay lên, mất kiên nhẫn nói: "Cậu có thấy phiền không hả, cái gì cũng muốn tất."
"Hắc Quan."
Một cỗ quan tài khổng lồ đen nhánh từ trên trời ầm ầm lao xuống, bao phủ phạm vi bình nguyên đã biến mất.
Hố đen khổng lồ bị quan tài đen phong bế, không ngừng nén lại, cuối cùng thì biến thành một tiểu hắc cầu to bằng ngón tay cái.
Tuy Tiêu Trần nhân tính không kiên nhẫn nhưng vẫn đưa cho thằng nhóc phiền phức này tiểu hắc cầu phong ấn.
Tiêu Trần nhân tính nhìn quan tài màu đen trong quả cầu, vui sướng như một tên Muggle (máu bùn) chính hiệu.
"Chỗ này cô tự quyết định được không?"
Tiêu Trần ma tính hỏi cô gái đang ngây người nhìn mình.
Một loạt câu nói lạnh lùng trực tiếp vang lên, lượn lờ trong lòng Vi Phổ khiễn cô ta lập tức tỉnh táo lại. Cô ta đưa tay lau mồ hôi trên trán, cẩn thận nói: "Chuyện... chuyện bình thường thì tôi có thể làm chủ."
Tiêu Trần ma tính gật đầu: "Tìm cho tôi một nhà bếp, là loại tốt nhất đấy."
Tiêu Trần ma tính vừa mới tản ra thần thức thì đã tìm được mấy tòa cao ốc nguy nga. Hắn vốn tưởng rằng những mấy chỗ này sẽ có bếp núc đầy đủ nhưng vì bây giờ đã có người phụ trách nên không cần phải phiền toái như vậy rồi.
Tuy nhiên, vào lúc này trên bầu trời lại có đại lượng chấm đen lao ra.
Vi Phổ chọt nhớ ra mình đã liên lạc xin hoả lực tiếp viện
Sắc mặt cô ta tái mét, nhìn Tiêu Trần ma tính, đôi môi khô khốc mấp máy nhưng phát ra bất kỳ âm thanh nào.
"Mỹ Lệ."
Tiêu Mỹ Lệ, quần chúng ăn dưa chuyên nghiệp đang ở bên cạnh xem náo nhiệt, bị dọa cho giật cả mình. Cô ta biết ngay Tiêu Trần ma tính gọi mình làm gì.
"Dạ, đã biết." Tiêu Mỹ Lệ có chút tủi thân đáp lại.
Thân thể cô ta đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số quạ đen lao thẳng lên trời.
Những chấm đen trên không trung chợt nổ tung, từng cái từng cái một.
Vi Phổ thở phào nhẹ nhõm, tránh được một kiếp rồi. Thế nhưng cô ta càng ngày càng thấy sợ người thanh niên trước mặt.
Tiêu Trần ma tính phất tay, một cái lồng đen bao lấy Vi Phổ.
"Hướng nào?"
Vi Phổ chỉ về phía xa xa, thấy rất chi là khó hiểu. Thật sự là bọn họ chỉ đến đây để tìm đồ ăn thôi à?
Vi Phổ vẫn còn đang suy nghĩ thì chợt thấy choáng váng, hai mắt hoa lên, sự vật trước mặt đã biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
"Có phải là cung điện này không?"
Tiêu Trần ma tính vừa hỏi vừa nhìn cung điện lộng lẫy trước mặt.
Vi Phổ ngơ ngác gật đầu, nhìn chằm chằm vào cổ tay mình.
Bình nguyên Thương Diệp cách đây ít nhất cũng phải cả ngàn dặm, nhưng tổng cộng chỉ đi mất có một giây.
"Tướng quân Vi Phổ."
Thủ vệ nhanh chóng phát hiện ra bọn họ, lập tức lên tiếng chào hỏi cô gái.
Vi Phổ gật đầu, nhanh chóng dẫn Tiêu Trần ma tính tiến vào trong cung điện
Tiêu Trần ma tính cau mày: "Phòng bếp ở đâu?"
Vi Phổ có chút thất thần nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại.
"Các người, các người thật sự là tới tìm nhà bếp hả?"
Đến tận bây giờ, Vi Phổ vẫn không thể tin được.
Cô ta vốn định dẫn Tiêu Trần ma tính đến gặp nữ vương bệ hạ, nhưng thấy hắn nhíu mày thì trong lòng lập tức nhảy dựng
Nhìn thấy Tiêu Trần với đôi lông mày hơi nhíu lại, trong lòng Vi Phổ kinh hoàng.
"Có phòng bếp, đến ngay thôi."
......
"Tướng quân Vi Phổ, sao ngài lại ở đây?"
Là một tướng quân nổi tiếng của đế quốc, hầu như ai cũng nhận ra cô gái này.
Hai người đang bận rộn trong phòng bếp vui vẻ chào hỏi cô gái.
"Có cần người phụ giúp không?" Vi Phổ thận trọng hỏi.
"Hỏi hắn." Tiêu Trần ma tính vào Tiêu Trần nhân tính.
"Tất nhiên là có rồi. Nhất là cô đấy, tiểu tiểu tiểu lão bà tương lai của tôi." Tiêu Trần nhân tính vui vẻ chỉ vào Vi Phổ.
Vi Phổ thật sự muốn xé nát cái miệng thằng nhãi mất nết này, đương nhiên cũng chỉ dám nghĩ mà thôi.
"Đúng rồi, lãnh cảm (một trong những biệt danh của Tiêu Trần ma tính), cần bao lâu mới luyện hoá xong ba ngôi sao kia?"
(một trong những biệt danh của Tiêu Trần ma tính)
Tiêu Trần nhân tính cảm thấy hẳn là nên tính toán lại việc này.
Lỡ như đến lúc đó lại trì hoãn nửa năm hay một năm, không chuẩn bị thêm một chút thức ăn thì chẳng phải là sẽ bị chết đói à?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận