Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1913: Đại quân ập đến (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Cuộc tấn công của Minh Nguyệt thành đến quá bất ngờ, khiến cho mọi người trở tay không kịp.
Bây giờ chỉ có vài triệu người trong Quân đoàn số 1 canh giữ ở cứ điểm Bạch Nguyệt, hoàn toàn không thể ngăn cản trận tử chiến đến cùng của Minh Nguyệt thành.
Phần còn lại của quân đoàn, hoặc là sức chiến đấu không đủ, hoặc là được bố trí ở chỗ giao giới với vương triều Thiên Phong, đề phòng "đồng minh" đâm sau lưng.
Giờ đây, vương triều Độ Nha có thể nói là đã đến lúc đối diện sinh tử.
Quân tâm ở tiền tuyến không ổn định, công với một số người trong vương triều đã truyền bá những lời như hoàng đế của vương triều Độ Nha đã mất tích rất nhiều năm.
Làm cho rất nhiều người giàu có và quyền lực đã suốt đêm chuyển đến vương triều Thiên Phong, thậm chí một số lượng lớn dân thường cũng chuyển đến vương triều Thiên Phong.
Thư Vọng Kinh bận đến sứt đầu mẻ trán, hắn ta hoàn toàn không hiểu làm thế nào mà một đống hỗn độn lớn như vậy của vương triều lại đột nhiên sụp đổ.
Tin tốt duy nhất là đại quân của vương triều Minh Nguyệt chỉ đóng quân ở cứ điểm Bạch Nguyệt, chưa ngay lập tức tấn công.
Bọn họ dường như đang chờ đợi một điều gì đó.
Thư Vọng Kinh vội vàng phái sứ giả đi liên lạc, muốn đàm phán, thậm chí chuẩn bị cắt nhường một ít tài nguyên.
Nhưng Minh Nguyệt thành hoàn toàn không thèm phản ứng, cho thấy không còn chỗ cho đàm phán.
Có lẽ Tiêu Trần không ngờ rằng một hành động vô ý của mình lại có thể cứu cả một vương triều.
...
Nơi tĩnh mịch hay còn gọi là vùng đất Vô Sinh, rộng lớn vô biên, vô số năm chưa từng có người nào dám đi vào một nơi như vậy.
Cái kẻ lỗ mãng Tiêu Trần này vậy mà lại rơi thẳng vào nơi tĩnh mịch.
Vừa mới tiếp đất, trong màn sương đen dày đặc, vô số con mắt đủ màu sáng lên, có có rất nhiều âm thanh sột sột soạt soạt khác nhau vang lên.
Chướng khí kịch độc như thể còn sống, biến ảo thành đủ loại hình dáng kỳ quái, giương nanh múa vuốt vồ tới.
"Thật buồn nôn." Tiêu Trần đảo mắt một hồi.
Sau đó sức mạnh Võ Thần dâng trào, Tiêu Trần giậm chân nặng nề một cái.
Sau một tiếng nổ lớn, không khí trong bán kính hàng nghìn dặm bắt đầu co rút lại ngay lập tức.
Tiêu Trần không dùng hết sức lực, vì sợ sẽ kinh động đến mấy đại lão, nếu không thì một cú giậm chân này của hắn sẽ không chỉ đánh gục được nơi tĩnh mịch này.
Không khí đè nén khiến tất cả các vật có nhìn thấy được đều bị nghiền nát.
Không gian tĩnh mịch tối tăm dần dần bừng sáng, nơi chưa bao giờ có ánh sáng mặt trời chiếu rọi chào đón tia sáng đầu tiên từ khi sinh ra.
Cuối cùng, không khí trong bán kính hàng nghìn dặm bị nén lại thành một viên đạn màu đen có kích thước chỉ bằng một hạt thủy tinh.
Tiêu Trần nghịch nghịch viên đạn màu đen trong tay, rất muốn thử sức mạnh của thứ này, nhưng nghĩ đến hậu quả bèn đột ngột kìm chế lại.
Tiêu Trần không dừng lại, nhảy lên trên bầu trời, nhìn về phía xa.
Nhìn thấy thành phố khổng lồ với lớp vỏ khoa học viễn tưởng đó, Tiêu Trần gật đầu, có lẽ đó là Minh Nguyệt thành.
"Bắt đầu từ đây, quét sạch một vòng, phạm vi chắc cũng cỡ bằng Minh Nguyệt thành, một nơi rộng lớn như vậy đổi lại tài nguyên khoáng sản đá Thiên Oán, ông đây cảm thấy phía bên kia kiếm hời không ít ấy chứ."
Tiêu Trần suy xét trong lòng, bóng dáng lại rơi vào trung tâm nơi tĩnh mịch.
"Thức dậy đi." Sau khi Tiêu Trần rơi xuống nơi tĩnh mịch, hắn gầm lên.
Có rất nhiều sinh vật kỳ quái sinh sống ở đây, mặc dù về cơ bản không phải là thứ gì thú vị lắm, nhưng tóm lại chúng vẫn là một sinh vật sống.
Nếu cứ bị san bằng hết như thế, thương vong sẽ không thể nào đo lường được.
Tiêu Trần cũng không có ý gì, hắn không muốn giết những sinh vật khác mà chẳng có lý do gì, nên mới có lòng tốt rống lên mấy tiếng, nhắc nhở mấy kẻ ở nơi tĩnh mịch một câu, để cho những sinh vật này dọn nhà.
Thanh âm của Tiêu Trần giống như được khuếch đại bởi một cái loa khổng lồ, từng tầng từng tầng như gợn sóng lan ra, vang vọng ở nơi tĩnh mịch này.
Khí tức của Tiêu Trần khiến vạn vật run sợ, nhất thời trong nơi tĩnh mịch tiếng gào khóc thảm thiết, khói bụi mù mịt bốc lên ở khắp nơi.
Tiêu Trần ngồi trên một cái cây lớn kỳ lạ, nhìn nơi mà mình sắp bị san bằng.
Sau gần mấy tiếng đồng hồ chờ đợi, nơi tĩnh mịch mới dần dần trở nên yên tĩnh.
"Cậu có bệnh à? Nặng như heo ấy." Tiêu Trần vừa mới từ trên cây lớn xuống, nhưng cây lớn lại đột ngột từ dưới đất mọc lên, mọc ra hai chân, oán hận chửi bới một câu, rồi chạy đi.
"Mi... Mẹ nó..." Tiêu Trần mặt đầy hắc tuyến, hắn cả đời là lưu manh, nhưng cuối cùng lại bị một gốc cây mắng té tát.
Tiêu Trần rất muốn đuổi theo dùng một mồi lửa đốt trụi cái cây kia, nhưng tên này chạy quá nhanh, gần bằng tốc độ thuấn di.

Bình Luận

0 Thảo luận