u Dương Đức nói xong, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn không ra vẻ lỗ mảng vừa rồi.
Giờ phút này, u Dương Đức giống như lễ vật dâng lên thần linh, hoàn mỹ vô khuyết.
Đối với hắn ta mà nói, đây không phải là sự phân biệt thiện ác đơn thuần, mà là một nghi thức trang nghiêm, một nghi thức thoát khỏi gông xiềng sau vô số năm.
u Dương Đức hướng về vị trí của Liên Thương Sinh chậm rãi bước đi, một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn ta, hoan hô nhảy nhót.
Cầm chặt thanh trường kiếm, nội tâm u Dương Đức bình tĩnh lại.
"Đing..."
u Dương Đức búng ngón tay trên thân kiếm, trường kiếm giống như một vòng thu hồng, phát ra âm thanh vui tai.
"Công tử..." Tiểu đồng lo lắng nhìn công tử nhà mình, bàn tay cầm lọ thuốc bắt đầu trở nên trắng bệch vì dùng lực quá mạnh.
u Dương Đức cười khẽ nói: "Tiểu Trư, chúng ta sẽ về nhà nhanh thôi, rốt cuộc không phải lang thang trong hư không này nữa rồi."
Tiểu đồng lau nước mắt, hung hăng gật đầu: "Công tử, ngài phải cẩn thận đó, nếu để mất ngài, lão gia sẽ giết ta khi trở về mất."
u Dương Đức mỉm cười, nhìn mọi người không nói gì, đi vào trung tâm đại trận.
Bầu trời tối dần, biên giới cuối cùng bị bao phủ bởi một màn sương đỏ như máu, treo trong một màu đen lạnh như mực.
Tiếng gió gào thét như dã thú ngẩng đầu gầm lên với mặt trăng.
Trong thiên địa đình trệ, truyền đến những tiếng thở dốc đầy quỷ dị và những tiếng cười tham lam.
Cuối cùng mây đen phía chân trời hóa thành một dòng sông như máu, mưa máu đỏ tươi lập tức hòa cùng linh khí cuồng bạo vô tận, quét sạch Thiên Cung khổng lồ này.
Một cái mặt quỷ khổng lồ như ẩn như hiện ở trên không, chỉ có một đôi mắt đỏ tươi đầy thô bạo là cực kỳ bắt mắt.
Đôi mắt quỷ đó nhìn u Dương Đức, đầy vẻ giễu cợt và tức giận.
"Hắn ta không trấn áp được đao linh này." Mặc Nham vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.
Cung Chủ cau mày: "Tu vi của hắn ta cao nhất ở nơi này của chúng ta, nếu hắn ta không trấn áp được có thể sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn đấy."
"Không liên quan gì đến tu vi." Tiêu Trần chắp hai tay sau lưng, lão thần nhìn xem thiên địa biến dị ở khắp nơi: "Nếu ý chí không mạnh và tâm cảnh không hoàn hảo, chỉ cần có một chút khe hở, chỉ sợ sẽ bị đao linh thừa cơ mà vào, bị đao linh bị ăn mòn trở thành con rối giết chóc của Liên Thương Sinh."
Đúng lúc này, kiếm khí kim phong trong đại trận đột nhiên cuồng bạo bốc lên, một luồng năng lượng cực lớn mãnh liệt bạo phát.
Khí tức quang minh chính đại này ngưng tụ nhưng không tản mát, tập hợp lại, cực tốc bay lên không trung.
Chính khí ngay thẳng khổng lồ hóa thành vô số trường kiếm chính khí, tạo thành một cái đĩa kiếm trận cực lớn ở trên bầu trời xanh phía trên.
Cái đĩa kiếm trận dường như bao phủ toàn bộ bầu trời, ngay cả đám mây máu quỷ dị cũng bị bao phủ.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người nhìn thấy đều líu lưỡi không thôi, thực lực của u Dương Đức này, chỉ sợ chỉ cách Ngụy Đế một bước ngắn mà thôi.
"Sau bao nhiêu năm khốn khổ truy tìm ngươi, hôm nay chúng ta hãy cùng nhau kết thúc, chấm dứt lời nguyền vô tận này."
"Sinh tử do mệnh."
Giọng nói quyết tuyệt của u Dương Đức truyền đến, một tiếng gầm rú cuồng bạo vang lên.
"Trấn."
Cái đĩa kiếm trận khổng lồ trên bầu trời bắt đầu chuyển động.
Một thanh trường kiếm với tiếng rít chói tai lao thẳng vào chỗ Liên Thương Sinh bên dưới.
Thanh kiếm này chính là thanh trong tay u Dương Đức, cùng với thanh kiếm này, trường kiếm chính khí vô tận trên bầu trời cũng bắt đầu chuyển động theo.
Một số lượng lớn trường kiếm chính khí hóa thành một dòng sông kiếm khí chảy thẳng xuống.
Kiếm khí sáng như tuyết làm bừng sáng cả bầu trời, bóng tối vô tận từ từ tan biến.
Cơ thể kiên cố của Mặc Nham đứng chắn trước mặt Tiêu Trần, chặn kiếm khí cuồng bạo cho Tiêu Trần.
Cung chủ và đại trưởng lão cũng khởi động lá chắn kiếm khí để ngăn chặn cơn gió lốc quét qua tất cả các đệ tử.
Trương Đại Pháo sắc mặt trắng bệch, sợ đến mức trốn sau lưng Tiêu Trần, ôm chặt lấy eo Tiêu Trần.
"Dễ sợ quá, dễ sợ quá trời..."
Tiêu Trần trở tay đánh vào đầu Trương Đại Pháo một cú: "Mụ nội mày, không có quy tắc gì cả. Có thể tùy tiện sờ eo phụ nữ à?"
Trương Đại Pháo bị đánh, đau lắm nhưng nói thế nào cũng không chịu buông tay.
"Công tử, ngài là đàn ông mà." Trương Đại Pháo đáng thương nhìn Tiêu Trần.
"Cái gì? Cậu nhìn xem tiểu gia tôi bây giờ bộ dáng như thế nào, tư thái này mà giống đàn ông à?"
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng nhìn Trương Đại Pháo sợ tới mức sắp khóc, Tiêu Trần cuối cùng cũng để cho tên này ôm lấy mình.
"Đại nhân, hắn ta không thể trấn áp được đao linh, chỉ có thể đại nhân tự thân xuất mã thôi." Mặc Nham quay đầu lại nhìn Tiêu Trần, giọng điệu nghiêm túc nói.
Tiêu Trần gật đầu, nếu u Dương Đức thật sự bị đao linh ăn mòn, chỉ sợ đến lúc đó kết cục sẽ máu chảy thành sông mất.
"Khặc khặc khặc khặc..."
Lúc này, nụ cười cực kỳ âm trầm kia lại vang lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận