Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1390: Tiệm mỹ Phong Vân (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Lá gan ngươi rất lớn, hơn nữa chuyện cười này cũng không buồn cười."
Thanh âm cốp cốp cốp lần nữa bắt đầu dồn dập.
Tiêu Trần cười hỏi: "Các ngươi có hay không một cách nói này, chính là nữ nhân càng xinh đẹp càng sẽ gạt người."
Nữ tử lắc đầu, "Chúng ta ở đây, chỉ có nam nhân càng đẹp mắt càng sẽ gạt người."
"Không sai biệt lắm." Tiêu Trần vẫy ông chủ, để cho hắn rót ấm trà cho mình.
Tại tiệm mì uống trà, có lẽ có chút ít không hợp thói thường, nhưng Tiêu Trần xuất thủ hào phóng không chịu nổi, ai còn có thể gây khó dễ cùng tiền đây?
Chỉ cần tiền đúng chỗ rồi, ngươi liền có thể đớp cứt ở quán mỳ cũng chẳng có ai ngắn cản.
"Ngày hôm sau thì sao? Ngươi đi làm cái gì?"
"Vẫn là đi giết người."
"Giết ai?"
"Tể tướng, còn có các Thượng thư, trên Tam phẩm đều bị ta làm thịt xong, đương nhiên còn có rất nhiều người bảo hộ của các nàng."
Tiêu Trần rót một ly trà, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Có chút khó uống, nhưng ông chủ cũng không phải chuyên nghiệp, Tiêu Trần cũng đành nhịn.
Nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu, tựa hồ có chút đần độn vô vị.
"Tại sao ngươi phải giết các nàng?" Nữ tử ngừng tay gõ bàn, cũng rót cho mình một chén trà.
"Bởi vì ta muốn người chết ít hơn một chút."
"Đây là đạo lý gì?"
"Bởi vì các nàng chết rồi, hoàng đế của các ngươi liền luống cuống, hoàng đế các ngươi hoảng hốt, có lẽ sẽ cần một chuyện vượt quá tưởng tượng. Chỉ cần hoàng đế của các ngươi đã làm chuyện vượt quá tưởng tượng này, như vậy liền có rất nhiều rất nhiều người, không cần chết rồi."
Nữ tử nghe được đầu có chút choáng váng, nhưng đầu óc nàng rất rõ ràng, vẫn là làm rõ đi một tí mạch lạc.
Nhìn bộ dạng giống như tiên nữ của Tiêu Trần, nữ tử thủy chung không thể đem những hỗn loạn của Vô Song thành liên hệ với nàng.
"Vậy ngươi nói một chút, bệ hạ sẽ làm chuyện không thể tưởng tượng gì?"
"Giết người."
"Giết ai?"
"Một lão thái bà khiến người ta ghét."
Nữ tử đụng thoáng một phát liền đứng lên, với tư cách thủ lĩnh gián điệp tình báo Đế Quốc, đương nhiên rất được bệ hạ tín nhiệm.
Nàng là số lượng không nhiều, biết được hung thủ lưu lại chữ bằng máu người.
Theo trong lời nói của thiếu nữ trước mặt, có thể suy đoán ra, nàng biết rõ chuyện chữ được viết bằng máu.
Câu mà hung thủ lưu lại..., là tuyệt đối bảo mật, căn bản không có người ngoài biết rõ.
Người thiếu nữ trước mắt này, làm sao biết được?
Chỉ có một khả năng, nàng chính là hung thủ.
"Không nên kích động." Tiêu Trần cười tủm tỉm gõ cái bàn: "Tánh mạng chỉ có một lần, đừng nghĩ không thông!"
Ánh mắt của cô gái có chút nheo lại, nhìn xem Tiêu Trần thảnh thơi, thật lâu về sau, nữ tử rốt cục đã ngồi trở về.
"Ngươi nhằm vào lão tổ Nhan gia, tại sao phải lạm sát kẻ vô tội?"
"Người vô tội sao?" Tiêu Trần lắc đầu: "Ta ngược lại cảm thấy ta rất vô tội đấy."
Tiêu Trần nhìn nhìn người đến người đi trên đường, cười tủm tỉm nói: "Kỳ thật nếu là tính tình trước đây của ta, Vô Song thành các ngươi chắc chắn không thể bảo vệ được. Nhưng ta vẫn là nhân từ buông tha các ngươi, các ngươi phải cám ơn những người bình thường này."
Nhìn người bình thường này, cuối cùng Tiêu Trần không làm như Tiêu Trần ma tính, nhìn chúng sinh như kiến hôi được.
Nữ tử không rõ vì sao Tiêu Trần có sức mạnh để nói như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ lười biếng mê người của Tiêu Trần.
Trong lòng nữ tử có dự cảm mãnh liệt, hắn không nói đùa.
Sau đó Tiêu Trần và nữ tử ngồi như vậy, thỉnh thoảng nói hai câu.
Bất ngờ là Tiêu Trần và nữ tử này trò chuyện rất hợp.
Vào lúc ăn cơm trưa, Tiêu Trần cũng thuận tiện cho nữ tử một phần, vẫn là mì nước nhạt nhẽo vô vị.
Lần này nữ tử chậm rãi ăn mì xong, cuối cùng nàng thực sự nếm ra một ít mùi vị.
Sắc trời đã dần dần tối sầm, trong phòng mặc dù không đốt đèn, đèn bên ngoài lại càng ngày càng sáng sủa rực rỡ.
Gió lạnh thổi qua cửa sổ, đã không nghe được tiếng người cùng tiếng cười trên đường cái nữa.
Không biết từ lúc nào, bầu trời thế mà lại bắt đầu có tuyết rơi xuống.
Bông tuyết bay rơi trên mặt đất, nhanh chóng tan ra.
"Mùa đông năm nay tới rất sớm." Nữ tử đột nhiên nói chuyện.
Lúc này một cơn gió lạnh thổi qua, một chiếc đèn hoa sứt mẻ, ở trong gió rét lăn xuống phố ướt nhẹp.
Đèn hoa lăn vào trong gió tuyết vô biên vô tận, tuy mang theo tàn trang đêm qua, nhưng cũng không ai thèm nhìn đến nó nữa, giống như là nữ tử chỉ được sủng ái một đêm, xong sẽ bị ném bỏ.
Còn có năm giờ nữa là sang ngày mới.
Tiêu Trần lấy ra một cái túi từ trong miệng của quái ngư bên cạnh.
Nhìn động tác của Tiêu Trần, con mắt của nữ tử bỗng nhiên trợn to lên, bởi vì nàng nghe thấy một mùi máu tươi.
"Trong túi này là cái gì?" Giọng của nữ tử có chút run rẩy.
Tiêu Trần đưa cái túi kia tới trước mặt nữ tử: "Bên trong cái này chứa một vật, là thứ có thể làm chấn động Vô Song thành, thậm chí là Thiên Hoằng đế quốc các người."

Bình Luận

0 Thảo luận