Bởi vì cô sâu sắc biết rõ, Tôn Giả là tồn tại như thế nào, nếu như cô dừng lại mà đối phương muốn đuổi theo, đuổi kịp cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng bây giờ, rừng Cực Dạ quả thực đang cản đường của Cửu Vĩ Hồ.
Cửu Vĩ Hồ không ngờ rằng hướng đi mà mình chọn khi đang cuống quýt thế mà lại là một ngõ cụt.
Cửu Vĩ Hồ lo lắng nhìn về phía xa, cô ta không phải lo lắng về tình hình của mình, mà là đang lo lắng cho Tiêu Trần.
Với thực lực của Tiêu Trần bây giờ, đồng thời bị hai vị Tôn Giả đuổi giết, cơ hội trốn thoát là rất nhỏ.
Cửu Vĩ Hồ đột nhiên cực kỳ hối hận, hối hận vì không ở bên cạnh Tiêu Trần.
Sau trận chiến ở đầm lầy Vân Mộng, Tiêu Trần đã bảo cô ta thu xếp cho những đứa trẻ kia.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho những đứa trẻ đó, bản thân có thể an tâm che giấu, nhưng cuối cùng, cô ta đã chọn liều mình vào hiểm nguy, đuổi theo Tiêu Trần.
Không biết từ bao giờ, có lẽ Cửu Vĩ Hồ còn chưa phát hiện rằng sức nặng của Tiêu Trần trong lòng mình đã vượt quá sự an nguy của bản thân.
Nhìn khu rừng đen vô tận không thấy một chút ánh sáng nào, Cửu Vĩ Hồ cắn răng quyết định quay lại tìm Tiêu Trần.
Ngay khi Cửu Vĩ Hồ chuẩn bị hành động, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta.
Nhìn thấy bóng dáng này, đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp của Cửu Vĩ Hồ đột nhiên co rút lại, trong mắt chớp lóe ngọn lửa xanh lam.
Người đến không phải là ai khác, chính là Nho Sinh có năng lực ký sinh, một Tôn Giả cấp cường giả hàng thật giá thật.
"Cô không ở trong thành mà chạy tới đây làm gì? Ban đầu định sau này sẽ đi tìm cô, nhưng bây giờ lại để cho bổn tôn chạy xa như vậy." Nho Sinh nhìn Cửu Vĩ Hồ bằng ánh mắt trêu chọc.
Cửu Vĩ Hồ không có tâm trạng trả lời, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Tiêu Trần đâu?"
Nho Sinh nhẹ nhàng mỉm cười: "Bổn tôn xuất hiện ở đây, kết quả đương nhiên không nói cũng biết."
Mặc dù trong lòng đã có chút suy đoán, nhưng khi chính tai nghe được tin tức, trong lòng Cửu Vĩ Hồ vẫn dâng lên một sự đau thương.
"Bọn mày giết hắn rồi à?" Cửu Vĩ Hồ nói xong, sau lưng xuất hiện bóng dáng một con yêu hồ to như ngọn núi.
Chín chiếc đuôi khổng lồ trắng như tuyết điên cuồng nhảy múa, lửa hồ ly xanh lam thậm chí còn thắp sáng lên rừng rậm Cực Dạ đen như mực.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Nho Sinh tràn đầy hưng phấn, hắn ta có một sở thích quái dị đó là sưu tầm các loại đồ vật hiếm thấy.
"Quả nhiên là một loài quý hiếm." Nho Sinh liếm môi: "Lúc trước tôi đã để ý cô ở đầm lầy Vân Mộng, không ngờ cô lại là Thiên Hồ trong truyền thuyết."
Hóa ra tên này và người Cua đã tách ra sau khi truy tìm Tiêu Trần.
Nghĩ đến giống Cửu Vĩ Hồ quý hiếm, Nho Sinh bắt đầu lần theo dấu vết của Cửu Vĩ Hồ, cuối cùng đã bắt được bóng dáng của Cửu Vĩ Hồ trong rừng rậm Cực Dạ này.
Thiên Hồ cơ bản là hình thái cuối cùng của tộc hồ ly, ngay cả Nho Sinh sống lâu như vậy cũng chưa từng gặp phải.
Bây giờ nhìn thấy nó, đương nhiên sẽ hưng phấn không thôi.
...
Nghĩ đến Tiêu Trần đã chết, Cửu Vĩ Hồ vô cùng tức giận, ngọn lửa xanh lam lan ra bùng cháy dữ dội. Ngọn lửa xanh lam hội tụ thành một cột lửa cực lớn xuyên thủng bầu trời.
"Nếu cô có thể ngoan ngoãn đi theo tôi, tôi có thể cam đoan sẽ không làm tổn thương cô một chút nào." Nho Sinh chân thành nói.
Dù sao, một nữ tử xinh đẹp như vậy nếu chỉ lột một lớp da lông xuống làm bộ sưu tập thì sẽ không có linh hồn.
Cửu Vĩ Hồ không hề nói chuyện vô nghĩa với Nho Sinh, cái đuôi khổng lồ cuộn trong ngọn lửa xanh lam hung hăng lao thẳng vào người Nho Sinh.
Ngọn lửa xanh lam bắt đầu thiêu đốt không khí vặn vẹo, cái đuôi vung lên với tốc độ cực lớn.
Tốc độ là sức mạnh, trong nháy mắt, nơi mà Nho Sinh đang đứng đã bị đập tan thành từng mảnh.
Vụ va chạm khổng lồ điên cuồng tập kích như một cơn sóng thần, lật tung khu vực xung quanh hàng trăm dặm.
Điều kỳ lạ chính là cú va chạm khổng lồ này vừa đến khu rừng đen kia lại biến mất vô tung vô ảnh.
Bụi mù tan đi, Nho Sinh hoàn hảo không tổn hao gì đứng nguyên tại chỗ.
Nho Sinh mỉm cười: "Đừng nói cô chỉ có Thập Nhị Cảnh, cho dù cô cùng Thập Tam Cảnh với tôi, tôi cũng có trăm cách bắt được cô."
"À đúng rồi để tôi cho cô xem một thứ." Nho Sinh nói xong, trong tay xuất hiện một quả cầu.
Nhìn thấy vật này, Cửu Vĩ Hồ không thể chịu đựng được nữa, nước mắt tuôn ra như suối.
Thứ đó là đầu của Tiêu Trần.
Thứ này tất nhiên là không phải là sự thật, cho dù Tiêu Trần có chết đi chăng nữa thì Nho Sinh cũng không thể yên ổn sống sót được.
Cái đầu này chỉ là một chút ảo thuật của Nho Sinh mà thôi.
Mặc dù thực lực của hắn ta có tính áp chế tuyệt đối với Cửu Vĩ Hồ, nhưng Nho Sinh là một kẻ có tính tình xấu xa, thích bày trò đùa bỡn trái tim người khác.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận