Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1827: Ai làm chủ

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Về phần Tiêu Trần nhân tính và Tiêu Trần thần tính, Chương Thu Phong nhìn không ra, thế nhưng nhìn từ linh khí của thế giới này, cũng không xuất ra nổi đại nhân vật nào, Vô Chỉ Cảnh là mạnh lắm rồi.
Một ngụy Đế như ông ta, ở trong nhóm người này, có thực lực tuyệt đối áp chế.
Chỉ là thái độ của Tiêu Trần nhân tính là hoàn toàn không coi ngụy Đế là ông ta ra gì, điều này làm sao không khiến ông ta không căm tức cho được, mặc dù ở nhà họ Trần, ông ta cũng có quyền lên tiếng rất nặng.
Chương Thu Phong hơi híp mắt lại, nói ra một đáp án, "Bốn, sáu, cậu bốn, nhà họ Trần sáu."
"Không thể." Trần Thiếu Kiệt vừa nghe thì nóng nảy, ông già này thuần túy là đang gây sự với mình mà.
"Đại thiếu gia." Chương Thu Phong liền ôm quyền: "Thế giới này nhỏ như vậy, lấy tài lực và thực lực của nhà họ Trần, hoàn toàn không cần phải hợp tác cùng bọn họ, thiên kim Huyền Vũ ở trên tay đại thiếu gia, trong tay bọn họ đã không có thẻ đánh bạc, chia cho bốn sáu, đã là ân huệ lớn nhất của nhà họ Trần rồi."
Trần Thiếu Kiệt nhíu mày: "Lúc trước tôi đã thương lượng xong với Tiêu huynh, vấn đề lợi nhuận do hắn làm chủ, nhà họ Trần chúng ta có thể đi cho tới hôm nay, chính là bằng vào hai chữ thành tín, ông muốn đập thứ tiêu biểu của nhà họ Trần chúng ta?"
Chương Thu Phong cười khẩy: "Đại thiếu gia cậu quá ngây thơ rồi, cho dù là chạy thương hay là tu hành, thì đều quan trọng thực lực, cậu thực sự cho rằng, nhà họ Trần từ đầu đến cuối đều làm như thế à?"
Trần Thiếu Kiệt trầm mặc xuống, Chương Thu Phong nói không sai, trước đó nhà họ Trần cũng làm không ít việc ác.
Thành tín, đó chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi trong miệng cường giả mà thôi.
Thế nhưng theo Trần Thiếu Kiệt thấy, có nhiều thứ vẫn cần phải giữ vững, không vì xứng đáng với nhà họ Trần, chỉ vì xứng đáng với bản thân.
"Không được." Trần Thiếu Kiệt vung tay lên, đạp lên trước một bước, lạnh lùng nhìn Chương Thu Phong, "Bây giờ chỗ này tôi làm chủ, cứ làm theo lời Tiêu huynh nói, nhà họ Trần hai phần."
Chương Thu Phong nhẹ nhàng lắc đầu: "Quả nhiên không ngoài dự đoán của gia chủ, đại thiếu gia vẫn còn nhẹ dạ."
Sau đó Chương Thu Phong lấy ra một cái lệnh bài: "Lão gia biết đại thiếu gia nhẹ dạ, thế nên trước khi đi đã giao Gia Chủ Lệnh cho tôi, vào lúc quan trọng nhất có thể thực hiện chuyện gia chủ."
Nhìn khối linh bài kia, sắc mặt Trần Thiếu Kiệt kịch biến, không ngờ rằng phụ thân lại có thể tín nhiệm Chương Thu Phong còn hơn cả mình.
Chương Thu Phong đắc ý nhìn, tựa như một con gà chọi đá thắng Trần Thiếu Kiệt: "Gia Chủ Lệnh ở trong tay lão phu, công tượng hay là tài liệu, đại thiếu gia đều không thể điều động, hiện tại lão phu có tư cách nói chuyện không?"
"Khà khà, thú vị ta!" Tiêu Trần nhân tính thấy mà vui vẻ vô cùng, "Tới tới, lão già hai người chúng ta nói chuyện nào."
Một tiếng lão già làm Chương Thu Phong tức giận khí huyết dâng lên.
"Ba, bảy." Chương Thu Phong hung tợn nhìn chằm chằm Tiêu Trần nhân tính, trực tiếp ép lợi nhuận xuống hơn nữa.
"Cộng thêm một cái điều kiện." Sau đó Chương Thu Phong đưa tay chỉ vào Tiêu Trần thần tính đang chơi tóc mình ở bên cạnh: "Cô ta phải gả vào nhà họ Trần, kết làm đạo lữ với đại thiếu gia."
Chương Thu Phong dù sao cũng là một con cáo già, ngày hôm nay đắc tội gia chủ nhà họ Trần tương lai, sau này chờ Trần Thiếu Kiệt nắm quyền, mình nhất định sẽ không có quả ngon để ăn.
Nếu Trần Thiếu Kiệt có ý với Tiêu Tiêu, như vậy hiện tại biết thời biết thế, thành toàn một phen, sau này nói chút lời hữu ích, mình ở nhà họ Trần vẫn là dưới một người, trên vạn người.
Hơn nữa quy mô chế tạo thuyền buôn lần này có thể nói là xưa nay chưa từng có, mình vì nhà họ Trần tranh thủ được quyền nói chuyện, cũng là một chuyện công, địa vị của mình ở nhà họ Trần, chỉ sợ sẽ không còn là cung phụng nữa.
"Đừng đùa." Tiêu Trần nhân tính vỗ bàn tay nhỏ của Tiêu Trần thần tính, chỉ vào Trần Thiếu Kiệt hỏi: "Gả chị cho tên mềm yếu này, chị có nguyện ý không?"
Tiêu Trần thần tính phồng cặp má đáng yêu lên, đầu lắc tựa như là trống bỏi: "Cậu gả cho hắn ta đi!"
"Cóc!" Tiêu Trần nhân tính bắn lên cái trán sáng bóng của Tiêu Trần thần tính.
"Cậu làm gì thế, đau lắm biết không!" Tiêu Trần thần tính dẩu cái miệng nhỏ lên, ôm trán, thở phì phò trừng Tiêu Trần nhân tính.
Tiêu Trần nhân tính không thèm để ý đến quỷ ấu trĩ đó, cười híp mắt đứng dậy từ trên chỗ ngồi, hỏi: "Nếu như tôi không đáp ứng thì sao?"
Chương Thu Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Trần nhân tính: "Thế giới của các người, một tay của nhà họ Trần ta là có thể san bằng, cậu có tư cách gì nói không."
Tiêu Trần nhân tính quay đầu, nhìn Từ Kiến Quân, gằn từng chữ một: "Xem hiểu chưa?"
Từ Kiến Quân mặt đen, gật đầu: "Không phải cùng tộc, ắt hẳn sẽ có suy nghĩ khác."

Bình Luận

0 Thảo luận