Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 2004: Lưu Tô Minh Nguyệt trưởng thành

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:09
Thanh Y gật đầu: "Tổng thu nhập là một tỷ ba mươi triệu linh thạch thuộc tính, chia vào túi của chúng ta thì cũng được khoảng hai trăm triệu."
Hai trăm triệu linh thạch thuộc tính chắc chắn là con số trên trời, nhưng đối với cuộc chiến sắp tới, e rằng chỉ là như muối bỏ biển mà thôi.
Thấy sắc mặt của Tiêu Trần không được tốt cho lắm, Thanh Y giải thích: "Bởi vì mấy năm trước thương lộ không hoàn chỉnh nên không kiếm được nhiều tiền. Những lợi nhuận này đều kiếm được trong vài năm trở lại đây. Chờ thêm một thời gian nữa, sẽ mở một số chi nhánh, lợi nhuận có thể tăng gấp gấp đôi."
Tiêu Trần gật đầu, kinh doanh không thể phất quá nhanh được, dù sao cũng phải tích lũy từ từ.
Chỉ là không biết dị vực sẽ cho mình thời gian bao lâu?
"Xé bản hợp đồng ban đầu, giữ tất cả lợi nhuận thu được ở chỗ này." Tiêu Trần đưa ra một quyết định.
Thanh Y sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Chuyện này... Chỉ sợ là có chút không ổn. Miếng thịt này quá béo, bọn họ sẽ làm phản mất."
Tiêu Trần mỉm cười: "Tôi cần phải tập trung quyền lực. Quyền lực quân đội và kinh tế phải nằm trong tay tôi. Nếu ai không đồng ý, tôi sẽ làm thịt kẻ đó."
Thanh Y dường như nhận ra lý do tại sao Tiêu Trần làm điều này, hỏi: "Tình hình tệ lắm hả?"
Tiêu Trần gật đầu: "Tệ lắm, tỷ lệ thắng chỉ có 30%, đó là tình huống tốt nhất."
Mồ hôi túa ra trên trán Thanh Y.
"Nhất định phải giữ bí mật, không nên tự loạn trận cước." Tiêu Trần dặn dò.
"Đó là đương nhiên." Thanh Y gật đầu nói: "Còn có mấy ngày nữa thương đội mới trở về, lúc đó đi đập bọn hắn được không?
Tiêu Trần gật đầu: "Nhân tiện anh nhớ lưu ý, những người có tài quân sự xuất chúng, hoặc người bình thường đều được."
"Cái này dễ thôi." Thanh Y nghĩ nghĩ hỏi: "Tiếp theo tôi cần phải làm gì?
Tiêu Trần nói: "Bây giờ cứ làm việc bình thường, để một số việc được chuẩn bị đầy đủ rồi chúng ta sẽ nói sau."
"Được!"
"Đúng rồi, còn một chuyện nữa..." Thanh Y nhớ đến những kẻ muốn cưỡng ép nhập cổ phần, bèn đem chuyện này nói ra.
"Tôi không rảnh háng để tán dóc với chúng. Nếu không nghe lời khuyên, thì cứ làm thịt sạch hết chúng đi." Bây giờ đang trong giai đoạn chuẩn bị chiến tranh, Tiêu Trần rảnh háng đi cãi lộn với mấy kẻ này.
Thanh Y nghe xong tâm trạng rất tốt, mấy ngày nay anh ta cực kỳ tức giận vì phải chịu dựng đám khốn nạn đó.
"Tôi phải đi đến Bất Quy Lộ một chuyến. Hàng trăm triệu sơn quỷ trong Bất Quy Sơn là lực lượng không thể bỏ qua. Anh cứ quản lý tốt Địa Cầu bên này, nếu có chuyện gì không giải quyết được, thì cứ để đó đợi tôi trở lại."
Tiêu Trần dặn dò một tiếng rồi biến mất khỏi ghế.
Thanh Y nhìn nơi Tiêu Trần vừa biến mất, nhẹ nhàng gật đầu.
Anh hoàn toàn không có ý kiến với cách làm của Tiêu Trần, trong chiến tranh nhất định phải có người cầm cân nảy mực cứng rắn để làm thống lĩnh.
...
"Khi nào Tiêu Trần ca ca sẽ quay lại đón mình đây!"
Trong Bất Quy Sơn, một cô gái mặc váy dài màu xanh lá, trông khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, ngồi trên cây liễu, vừa nhấm nháp linh quả vừa bĩu môi không vui.
Thiếu nữ có khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt như lưỡi liềm hơi nheo lại, đôi chân trần đang đung đưa trên không, rất chi là đáng yêu.
"Mãi mãi sẽ không bao giờ đến!" Cây liễu to lớn thốt ra thanh âm khinh thường.
"Chú Lục Liễu, tại sao chú lại ghét Tiêu Trần ca ca đến vậy?" Thiếu nữ thở dài.
Cây liễu lớn nghe vậy bỗng tức giận, cải trắng mình nuôi nhiều năm như vậy mà lại bị heo củn đi mất, có thể không tức giận sao?
"Tên đó có cái gì tốt chứ? Cả ngày cà lơ phất phơ, nói chuyện không đâu vào đâu cả." Cây liễu lớn nói xong, cành lá toàn thân rung lên.
"Yo, thế nào? Lục Liễu đại nhân coi thường tôi như vậy à?"
Thiếu nữ nghe thấy giọng nói này bỗng sững sờ một lúc, sau đó đôi mắt như lưỡi liềm từ từ mở to, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng.
Thiếu nữ quay đầu lại, nhìn thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong đang đứng sau lưng cô với một túi đồ ăn ngon trên tay.
Thiếu nữ vui vẻ nở nụ cười, dùng chân giẫm lên không trung rồi nhào vào vòng tay của Tiêu Trần.
"Tiêu Trần ca ca, em đã lớn rồi."
Thiếu nữ nóng lòng muốn nói cho Tiêu Trần tin tốt nhất.
Tiêu Trần ôm lấy thiếu nữ, theo thói quen muốn đặt thiếu nữ lên đầu mình, nhưng lại phát hiện thiếu nữ đã thực sự trưởng thành.
"Minh Nguyệt nhà ta đã trưởng thành rồi, tốt, tốt, tốt..."
Tiêu Trần liên tiếp nói ba chữ tốt, ôm thiếu nữ quay một vòng, tiếng cười của thiếu nữ không những vang vọng trong Bất Quy Sơn.
"Tôi... phi... tiểu lưu manh!"
Nhìn thấy cảnh này, cây liễu biến thành hình người, hung hăng hừ một tiếng.
"Tiêu Trần ca ca, em đã học khiêu vũ, đánh đàn và cả pháp thuật nữa."
Tiêu Trần nắm tay Lưu Tô Minh Nguyệt, ngồi bên dòng suối nhỏ, im im lặng lặng lắng nghe.
Lưu Tô Minh Nguyệt không sợ người khác làm phiền, tách ra những đầu ngón tay nho nhỏ mũm mĩm của mình, nói với Tiêu Trần về chuyện của mình.
Tiêu Trần lắng nghe vô cùng cẩn thận, rất chi là vui vẻ.

Bình Luận

0 Thảo luận