"Hì hì." Hắc Phong ngượng ngùng cười cười: "Gia gia cô hào phóng ghê, dùng thứ đồ này cho cô gọt hoa quả."
Con dao gọt hoa quả này thoạt nhìn cũng không phải là phàm vật, dám đặt tên bảo vật là Liên Thương Sinh như vậy thì đều là những thứ nghịch thiên.
"Đừng nói chuyện phiếm nữa." Võ Vô Địch giơ trứng bồ câu nhìn lên đỉnh đầu, giọng nói có chút lạnh cả người.
Trên đỉnh đầu lúc này, vô số con nhện lớn từ trên cao treo nhẹ xuống.
Điều kinh khủng hơn chính là rất nhiều con nhện cũng xuất hiện trên những phiến đá đen xung quanh.
Những con nhện này cứ lẳng lặng nhìn ba người họ, yên tĩnh, lặng lẽ như một bóng ma.
"Chạy thôi!"
Hắc Phong đạp móng sau một cái, thân hình nhỏ bé của hắn ta hóa thành một vệt sáng vàng, lao thẳng tới chỗ Tiêu Trần.
"Đi đến chỗ Trần Ca Nhi, nhất định phải đưa Trần Ca Nhi đi." Hắc Phong làm việc nghĩa không được chùn bước xông vào những tảng đá đen rậm rạp phía trước.
Lúc này, thân hình nhỏ bé giúp ích rất nhiều.
Cơ thể linh hoạt không ngừng luồn lách qua các khe hở của những tảng đá đen.
Vô số con nhện lớn bị chặn ở phía trên, thỉnh thoảng một vài con nhỏ hơn lao lên.
Tất cả đều bị Võ Vô Địch vung dao chém thành hai khúc.
"Mông đau, mông đau quá." Hắc Phong vừa chạy vừa rú lên thảm thiết.
Trong lòng Võ Vô Địch chợt lạnh, nhìn lại, rõ ràng phát hiện một con nhện to bằng nắm tay đang cắn vào mông Hắc Phong.
"Không sao chứ, con heo chết tiệt?" Võ Vô Địch vừa múa dao trái cây hắt nước không lọt vừa hỏi.
"Không sao, ông đây là con heo đã ăn Cửu Diệp Linh Chi. Chỉ cần thứ gì độc tính không quá khoa trương, sẽ không có tác dụng với tôi đâu."
Hắc Phong kiên cường nói, nhưng đôi mắt đã ầng ậng nước.
Tuy không trúng độc nhưng bị cắn cũng đau quá trời!
Rốt cục Hắc Phong đã chạy đến bên cạnh Tiêu Trần, mặc dù bị cắn vài cái vào mông nhưng vẫn không có chuyện gì.
Tiêu Trần bị kẹp giữa hai tảng đá lớn, điều kỳ quái là thân thể của hắn không bị hút vào những tảng đá như Hắc Phong vừa rồi.
Nhưng vào lúc này, điểm hoa mai lấm tấm trên người Tiêu Trần rõ ràng đã biến thành màu vàng.
"Thay đổi lần thứ bảy." Trong mắt Hắc Phong tràn đầy tuyệt vọng.
Đúng lúc này, sự dị biến bỗng xảy ra, những tảng đá đen bao quanh ba người họ đều lặng lẽ tản đi lúc nào không hay.
Chỉ còn lại nhện lớn đầy đất.
Vô số con nhện lẳng lặng nhìn ba người họ, da đầu ba người run lên.
"Làm sao bây giờ, Võ Vô Địch?"
Hắc Phong lắc lắc cái mông đau nhức, có chút bi thương nói.
"Không biết nữa." Võ Vô Địch cầm con dao gọt hoa quả với vẻ lạnh lùng đáng sợ.
Nếu những con nhện này cùng nhau xông lên, cho dù có Liên Thương Sinh trong tay, cũng không thể ngăn cản được.
Lúc này, thân thể Tiêu Trần bỗng nổi lên một tầng sương mù vàng nhạt.
"Thất Sắc Dị Thai đã bước vào giai đoạn cuối cùng, độc khí đã bắt đầu phát huy rồi."
Hắc Phong chở hai người đi về phía trước hai bước, cố gắng tránh xa sương mù vàng nhạt.
"Không được dính vào một tí nào sương độc kia, đó là thứ có thể tàn sát hàng loạt dân trong thành đấy."
Hắc Phong cảnh cáo Võ Vô Địch và Lưu Tô Minh Nguyệt trên lưng mình.
Nhưng Hắc Phong vừa đi chưa được hai bước thì những con nhện to lớn kia lại tiến về phía trước.
Hắc Phong sắp khóc, phía trước có nhện, phía sau có độc, đây thật sự là lên trời không đường, vào đất không cửa mà.
"Thình thịch, thình thịch."
Đúng lúc này, một trận tim đập kịch liệt đột nhiên vang lên.
Cả ba cùng quay đầu lại nhìn Tiêu Trần.
Bởi vì nhịp tim mạnh mẽ này truyền đến từ Tiêu Trần.
Tiếng tim đập mạnh mẽ, hữu lực giống như ánh sáng bình minh cắt đứt bóng tối.
Đám Hắc Phong bỗng phấn khích, bởi vì không có một người sắp chết nào có nhịp tim mạnh mẽ như vậy.
Giờ phút này Tiêu Trần vốn đang hôn mê bất tỉnh, đột nhiên mở mắt như một xác chết vùng dậy.
Hai mắt màu đỏ tươi như thể sắp rỉ máu, hoa văn quỷ dị phác họa trên khuôn mặt hắn.
Huyết khí khủng bố mãnh liệt dâng trào.
Một cơn thịnh nộ như rồng lửa bắt đầu từ tim lan đến tất cả xương cốt tứ chi.
Sức mạnh này chính sức mạnh dung hợp của truyền thừa Tiên Huyết và một phần sức mạnh của Bạo Thực lúc trước bị Tiêu Trần ma tính đuổi đến trái tim.
Vào thời khắc sắp chết, sức mạnh này cuối cùng đã phá vỡ phong ấn của Tiêu Trần ma tính, truyền sức mạnh cho Tiêu Trần.
Giúp Tiêu Trần giành được một khoảnh khắc quý giá.
...
"Ọe ọe..."
Tiêu Trần mở to mắt, vội vàng ngồi dậy, ngoác miệng nôn ra, thậm chí nôn ra cả bữa ăn đêm qua.
"Trần Ca Nhi."
"Trần Ca Nhi."
"Đại Đế ca ca, oa..."
Cả ba muốn đi xem tình hình của Tiêu Trần, nhưng khi nhìn thấy làn khói vàng xung quanh hắn lại không dám đi về phía trước.
Tiêu Trần xua tay, ra hiệu cho bọn họ đừng đến.
Tiêu Trần cúi đầu xé rách quần áo, nhìn ngực của mình.
Trên làn da ở trung tâm trái tim xuất hiện một vòng xoáy quỷ dị, nửa đỏ nửa xanh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận