Cái này là gì đó từ một vị cổ Phật để lại cho Tiêu Trần thần tính, có người nói có công năng tinh lọc rất mạnh.
Nhưng mà loại chuyện độ hóa như vậy là một quá trình dài dằng dặc mà gian truân, không có khả năng một lần là xong.
Bắt đầu từ hôm nay, Tiêu Trần thần tính sẽ mỗi ngày niệm một hai canh giờ, thời gian còn lại, liền dẫn Minh La cùng với Chu Tước Tinh bọn họ quậy khắp nơi.
Trong hắc tịch vô biên.
Một nữ tử mặc y phục rực rỡ đang nằm trong hư không.
Tướng mạo nữ tử vô cùng mờ nhạt, như được che phủ trong một mảnh hỗn độn nhỏ, khiến người ta có một cảm giác thưởng hoa trong sương.
Hư không bên cạnh nữ tử thỉnh thoảng có từng cái xiềng xích hư ảo vĩ đại chập chờn sáng tối, khiến người ta mới trông đã khiếp sợ.
Lúc này nữ tử ngắm nghía một hạt châu màu vàng trong tay, chính là Đạo chủng lúc trước Tiêu Trần thần tính thả vào trong hư không.
"Nhóc lơ mơ này, vật quan trọng như vậy mà lại tùy tiện ném loạn."
Giọng nữ tử đột nhiên vang lên, giọng của cô ta rất êm tai, nhưng lại có một cảm giác cực kỳ kỳ quái.
Giọng của cô ta giống như một tảng đá, không có trộn lẫn một chút bi thương đau khổ nào.
"Giao đồ ra đây."
Lúc này, một giọng nói càng thêm không có nhiệt độ và tình cảm m đột nhiên vang lên.
Tiếp đó một thiếu niên mặc áo đen xuất hiện ở nơi cách nữ tử không xa.
Thiếu niên vừa xuất hiện, hư không chung quanh nháy mắt bị giam cầm, ma khí dâng lên như con nước lớn phun ra, sôi trào mãnh liệt phóng đi tới phía nữ tử.
Đối mặt với uy thế như thế, nhưng nữ tử cũng không chút hoang mang, chỉ là nhẹ nhàng giật giật đầu nhìn thiếu niên.
Trong ánh mắt không có chút vui buồn nào của nữ tử, lúc này lại hiện lên vẻ chán ghét.
Nữ tử phất phất tay, ma khí dâng trào mà đến, cứ như vậy khó khăn lắm mới dừng lại trước người cô ta chừng mười thước, khó tiến thêm mảy may.
"Giao đồ ra đây."
Giọng thiếu niên lạnh như băng kia vang lên lần nữa.
Nữ tử nhìn một chút thiếu niên nói: "Cậu như cậu của trước kia, cũng khiến người chán ghét như vậy."
Mắt đẹp của thiếu niên hơi nheo lại, hắn biết người cô ta nói là chính mình hoàn chỉnh trước đây.
"Cô muốn để tôi động thủ đoạt lại?" Hình như thiếu niên không có kiên trì gì.
"Cậu vĩnh viễn không biết rõ chính mình phải làm gì."
Nữ tử có chút tức giận tiếp tục nói: "Bản thể các người phân ra ba tính thần nhân ma, mỗi người các cậu đều có sứ mạng của mình."
Thiếu niên không tiếp lời, trước người xuất hiện một thanh trường đao, từng cỗ đao khí cực kỳ sắc bén bắt đầu tản ra.
Lúc này nữ tử vẫn không quá để ý như trước, nói tiếp: "Lẽ nào cậu không muốn biết, sứ mệnh và ý nghĩa tồn tại của cậu là gì?"
Khóe miệng thiếu niên hơi nâng lên, nụ cười mang theo tia lạnh như băng: "Không ai có thể trao sứ mệnh cho bản đế, bản đế nắm giữ mọi thứ trong tay mình."
Nhìn thiếu niên, nữ tử có chút tức giận: "Mãi mãi cũng là dáng vẻ dầu muối không ăn, thứ này tôi sẽ bảo quản tốt, không làm phiền cậu."
"Nhất Đao Thiên Chinh."
Lúc này thiếu niên vung một đao ra, một ánh sáng cực kỳ rực rỡ sáng lên, hư không hắc tịch nháy mắt được rọi sáng.
Toàn bộ bầu trời bừng sáng bởi ánh sáng rực rỡ này, tất cả sáng lạn đều được tập trung vào thanh đao này.
Đây là một thanh đao vượt thời gian và không gian, một thanh đao dù thế nào cũng không thể tránh né.
Người dùng dao, trái tim kiên định bao nhiêu thì thanh đao mạnh mẽ bấy nhiêu.
Chiếc váy dài sặc sỡ của nữ tử khẽ bay lên, hỗn độn phủ trên khuôn mặt dần dần tiêu tán, làn da trắng mịn trơn bóng trên gương mặt cũng dần dần lộ ra.
Nhưng nữ tử đó đột ngột quay lại, không còn thấy bóng dáng của cô ta nữa.
"Đây là đồ vật mơ hồ, ta sẽ giữ lại, ngươi đừng quấy rầy ta nữa."
Ngay khi nữ tử nói xong, ánh sáng lưỡi đao với sức mạnh vô thượng đã tới gần, trực tiếp nghiền nát cơ thể nữ tử.
Nhưng thân ảnh của nữ tử hóa thành những đốm sáng dần dần ngưng tụ lại sau khi ánh đao đã cạn kiệt.
Lông mày thiếu niên hơi nhăn lại, nhìn thân thể tái hợp lại của nữ nhân, lãnh đạm nói: "Bản thể."
Nữ nhân không quay đầu lại, chỉ là nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, bóng dáng dần dần mờ nhạt.
Khi thiếu niên nhìn thấy nữ tử chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên nổi giận.
Hắn vung tay lên, tám ký tự nhỏ đột nhiên bật ra khỏi cơ thể hắn.
Những chữ nhỏ này, mang theo đao thương côn bổng, nhảy loạn trên người thiếu niên.
"Y y nha nha!" Thỉnh thoảng, những chữ nhỏ này lại phát ra âm thanh đáng sợ như thể đang đe dọa nữ tử.
"Sang Giới Thập Tự."
Giọng nói vô cảm của nữ tử lại vang lên: "Đáng tiếc, chỉ có tám cái. Nếu như có Thập tự, có lẽ thật sự có thể giữ ta lại."
Bóng dáng nữ tử dần xa, triệt để biến mất vào trong khoảng không.
Thiếu niên thu hồi thanh đao với vẻ mặt lãnh đạm, lúc này hai bóng dáng xinh đẹp xuất hiện bên cạnh thanh niên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận