Đi dạo một chút, Tiêu Trần thế mà lại nhìn thấy một tòa khách sạn, khách sạn thì không phải chuyện gì ngạc nhiên, chủ yếu là tên của khách sạn này là khách sạn Duyệt Lai.
Hình như Lưu Thiên Tứ đang ở khách sạn này.
"Thật đúng là con mẹ nó có duyên phận." Tiêu Trần cười lắc đầu, đi vào trong khách sạn.
Khách sạn bố trí tinh xảo, nên tính là nơi này khách sạn cấp tinh rồi.
Thấy Tiêu Trần, tiểu nhị nhiệt tình chào hỏi, "Công tử, nơi đây của chúng ta còn dư một gian phòng hảo hạng, ngài đi mấy người."
"Hình như không có tiền." Tiêu Trần sờ sờ túi quần, thật muốn quất chết chính mình.
Điều này cũng không kỳ lạ với Tiêu Trần, Tiêu Trần đã sớm không có khái niệm đối với tiền.
"Có thể ở chịu không?" Tiêu Trần rất không thức thời mà đưa ra yêu cầu này.
Trong nháy mắt sắc mặt tiểu nhị sụp xuống, thì ra công tử ca này xinh xẻo trắng trẻo là một quỷ nghèo, không chỉ là quỷ nghèo, còn là một tên ngu ngốc không biết thường thức.
Mắt thấy tiểu nhị sắp cầm chổi đuổi người, một giọng nói thanh lệ đột nhiên vang lên.
"Tiền thuê phòng của vị công tử này, tiểu nữ sẽ thanh toán."
Lúc này có hai nữ tử, đi từ từ xuống từ trên lầu, nhất thời người ăn uống rượu trong đại sảnh đều chú ý vào hai người nữ tử này.
Hai nữ tử nọ, cho dù là tư thái hay là dung mạo, Tiêu Trần đều có thể đánh giá 70 điểm.
Phải biết rằng Tiêu Trần cũng đã gặp qua vô số tiên tử, 70 điểm đã là số điểm rất cao.
"Ai ai, ngu người cái gì chứ, nhanh làm thủ tục cho tôi đi." Tiêu Trần gõ tiểu nhị bên cạnh một cái, hắn ta đúng là sắp chảy nước miếng ra tới nơi.
Tiểu nhị phục hồi tinh thần lại, hai mắt có chút ghen tỵ nhìn Tiêu Trần, tiếp đó tay chân lanh lẹ giúp Tiêu Trần làm xong thủ tục, "Lên lầu quẹo trái, gian phòng cuối cùng."
Nhận lấy thẻ phòng tiểu nhị đưa tới, Tiêu Trần cà nhỗng đi về phía cầu thang.
"Chào buổi tối, mỹ nữ." Tiêu Trần vui vẻ lên tiếng chào hai vị nữ tử.
"Không đúng." Tiêu Trần đột nhiên dừng bước, mãnh liệt nhìn chằm chằm nữ tử mặc váy dài màu trắng.
Bên cạnh nữ tử váy trắng là một cô bé mặt tròn, ngăn cản trước mặt người kia, trợn mắt nhìn Tiêu Trần.
"Tiểu tử nhà cậu, tỷ tỷ nhà tôi có lòng tốt thanh toán tiền thuê phòng cho cậu, cậu ngay cả một tiếng cám ơn cũng không có, còn làm ra việc vô lễ như thế."
Nữ tử váy trắng kéo cô bé mặt tròn lại, nhỏ giọng nói: "Quên đi, tiểu muội."
"Tỷ tỷ, tính cách của tỷ quá tốt, thứ như loại này không biết phải trái, cần dạy dỗ một trận là tốt rồi." Cô bé mặt tròn thở phì phò trừng mắt nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần cứ như là không nghe thấy, lập tức đẩy cô bé mặt tròn ngăn cản trước mặt ra, lại nhìn chằm chằm nữ tử váy trắng.
Trong lòng cô bé mặt tròn giật mình, chính mình thế mà lại không có một chút phòng bị nào đã bị thiếu niên này đẩy sang một bên.
Cũng may Tiêu Trần dung mạo không tệ, nhìn có vẻ vô hại, bị Tiêu Trần vô lễ nhìn chằm chằm, nữ tử áo trắng trong lòng cũng không có bao nhiêu phản cảm.
"Công tử, tiểu nữ tử có cái gì không ổn sao?" Nữ tử áo trắng cười hỏi.
"Đẹp mắt." Tiêu Trần thu hồi tầm mắt, nhìn về phía đại sảnh nói: Mỹ nữ, nếu cô đã trả tiền phòng cho tôi rồi, vậy thì mời tôi ăn một bát mì, cô sẽ không cự tuyệt đâu nhỉ?
Nữ tử mặc váy trắng sững lại một lúc, sau đó che miệng cười, cô nghĩ Tiêu Trần sẽ nói gì đó, nhưng kết quả lại chỉ muốn ăn cơm.
"Xem ra là một công tử không rành thế sự của một gia đình giàu có nào đó chạy ra ngoài." Nữ tử áo trắng nghĩ thầm, nhẹ gật đầu, "Cùng nhau đi thôi, vừa vặn chúng ta cũng đói bụn."
"Được đấy." Tiêu Trần quay trở lại tiền sảnh, nói với tiểu nhị, "Nào một tô mì, chỉ cần cho một ít muối và một ít rau là được."
"Coi như cậu thức thời." Nhìn thấy Tiêu Trần chỉ cần một tô mì, cô gái mặt tròn hài lòng gật đầu.
Nữ tử mặc váy trắng cho rằng Tiêu Trần đang xấu hổ khi gọi đồ ăn, liền nói nhỏ vài câu với cô gái có khuôn mặt tròn trịa bên cạnh.
Cô gái mặt tròn tức giận liếc nhìn Tiêu Trần, "Tên tiểu tử thối nhà mi được hời rồi."
Với nhĩ lực của Tiêu Trần, hắn đương nhiên có thể nghe thấy nữ tử mặc váy trắng đang nói gì.
Có lẽ để không làm Tiêu Trần khó xử, cô gái váy trắng còn chuyên môn dặn dò cô gái mặt tròn đừng làm ầm lên.
"Người tốt không được báo đáp tốt!" Tiêu Trần cười lắc đầu, đi về phía bàn trong cùng đại đường.
"Tỷ, nhìn hắn kìa." Nghe Tiêu Trần nói, cô gái mặt tròn nghiến răng.
Nữ tử mặc váy trắng cười xoa đầu cô gái mặt tròn, "Được rồi, đừng cả ngày so đo nữa."
"Hừ..." Cô gái mặt tròn hướng về phía sau lưng Tiêu Trần làm cái mặt quỷ.
Ba người đã vào chỗ ngồi, nữ tử mặc váy trắng hào thoải mái giới thiệu về bản thân và cô gái có khuôn mặt tròn trịa.
Nữ tử mặc váy trắng tên là Lữ Linh Đồng, cô gái có khuôn mặt tròn tên là Lữ Linh San, họ là một cặp chị em.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận