Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1719: Kiếm khách không biết dùng kiếm (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Nhưng ngay sau đó sắc mặt của nam tử lại xám xịt, giống như một quả bóng xì hơi, cả người đột nhiên già đi mười mấy tuổi.
Tiêu Trần gật đầu: "Có nội vị đấy, mạnh hơn vài lần so với Long Khiếu Vân kia. Nếu có sư phụ tốt, muốn tu luyện thành đại kiếm tiên cũng không phải việc gì khó."
Nhìn thấy bộ dạng nam tử không còn gì để lưu luyến, Tiêu Trần chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình: "Đến đây ngồi đi, nếu lý do của anh đủ tốt, tôi có thể nhường vị trí mười thứ hạng đầu cho anh."
Nam tử đột nhiên trở nên kích động, cẩn thận nâng kiếm gỗ, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Trần.
Nam tử nhìn thanh kiếm gỗ suy nghĩ rất lâu, như thể đang tổ chức ngôn ngữ.
Ngay khi Tiêu Trần muốn một cước đá văng tên này ra ngoài thì nam tử cuối cùng cũng mở miệng.
"Lúc... Lúc tôi hai mươi tuổi, tôi nhặt được cô ấy trên cánh đồng."
Khi nam tử nói về cô ấy, có một tia sáng bất ngờ xuất hiện trong đôi mắt xám của hắn ta.
"Cô ấy nằm trên cánh đồng lúa, mặt nước xung quanh đều bị nhuộm một màu đỏ, như thể hoa sen nở trên cánh đồng sắp úa tàn."
"Cô ấy bị thương nặng lắm, tôi cõng cô ấy về, mời thầy lang cho cô ấy."
"Nhưng thầy lang nói cô ấy không thể cứu được nữa, chỉ để lại một ít thuốc rồi rời đi!"
"Tôi không tin, một cô gái xinh đẹp như vậy sao có thể nói chết là chết được. Tôi lên núi hái thuốc cho cô ấy, đun thuốc cho cô ấy, mớm thuốc cho cô ấy. Khi đó tôi không ngủ suốt mấy ngày, nhưng lại không hề cảm thấy mệt mỏi."
Nam nhân rốt cục nói trôi chảy, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
"Một tháng sau, ngón tay của cô ấy cử động, lúc đó tôi vui lắm, hạnh phúc lắm."
Nam tử phấn khích vẫy tay, như thể hắn ta đã làm được điều gì đó giỏi quá trời.
"Cô ấy từ từ khỏe lại. Sau đó, cô ấy ở lại nhà tôi. Cô ấy không nói nhiều lắm, nhưng khi nhìn mọi người, trong ánh mắt cô ấy dường như hàng ngàn vì sao."
"Sau đó có một ngày cô ấy nói muốn gả cho tôi." Nam tử nhìn Tiêu Trần, như sợ Tiêu Trần sẽ không tin, lại nhấn mạnh một lần nữa.
Tiêu Trần mỉm cười, gật đầu.
"Chúng tôi thành thân với nhau, đến ngày thành hôn, mọi người trong cả thôn đều đến nhà tôi ăn cơm, ai cũng nói kiếp trước tôi nhất định là đại thiện nhân, nếu không thì làm sao cưới được một cô con dâu xinh đẹp như vậy."
"Tôi cảm thấy bọn họ nói không đúng." Trong mắt nam tử đầy vẻ không đồng tình: "Tôi nghĩ mười kiếp của mình đều là đại thiện nhân, một kiếp chắc chắn không đủ."
"Sau đó, cô ấy rời đi." Nam tử nói đến đây, hai mắt đẫm lệ.
Nam tử lau nước mắt: "Thực ra tôi đã sớm biết cô ấy phải rời đi, bởi vì cô ấy luôn nhìn về phía xa, chỉ khi nhìn về phía xa, trong mắt cô ấy mới có sự chờ mong."
"Cô ấy nói với tôi rất nhiều, nào là bảng Thiên Cơ, đài Đăng Tiên, tôi nghe không hiểu nhưng tôi vẫn nhớ rõ."
"Hôm đó trời còn chưa sáng cô ấy đã rời đi. Tôi trốn trong chăn nhìn cô ấy rời giường. Tôi không dám lên tiếng vì sợ làm phiền cô ấy..."
Nói đến đây, nam tử đột nhiên bật khóc huhu.
"Chậc chậc, một tình yêu hèn mọn biết bao." Tiêu Trần vui vẻ lắc đầu, coi như là nghe một câu chuyện tình yêu.
"Anh muốn tìm vợ của anh đúng không?" Tiêu Trần hỏi.
"Ừ." Nam tử gật đầu.
Tiêu Trần đột nhiên hơi tò mò: "Công phu của anh học ở đâu vậy?"
Nam tử có chút mờ mịt gãi đầu: "Tôi chưa từng học công phu."
"Hả?" Tiêu Trần cũng có chút ngây người, đột nhiên Tiêu Trần thoáng nhìn thấy trên thanh kiếm gỗ trong tay nam tử có mấy đường vân.
Tiêu Trần chỉ vào thanh kiếm gỗ trong tay nam tử hỏi: "Anh làm thanh kiếm gỗ này sao?"
Nam tử lắc đầu: "Cô ấy làm nó đấy, cô ấy không để lại bất cứ thứ gì, thanh kiếm gỗ này xem như là tốt nhất."
"Tôi có thể xem nó được không?"
"Được, được." Nam tử đưa thanh kiếm gỗ cho Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhìn vào đường vân trên đó, nó là một sơ đồ hướng đi kinh mạch.
"Anh có thể ghi nhớ những đường vân này không?" Tiêu Trần có lẽ đã biết chuyện gì xảy ra rồi.
"Đương nhiên có thể." Nam tử gật đầu: "Mỗi ngày tôi nhìn thanh kiếm này hàng trăm lần mà."
Tiêu Trần cười trêu chọc một câu: "Anh thật đúng là một người si tình."
Nam nhân có chút ngượng ngùng sờ sờ sau đầu.
"Chỉ có sơ đồ kinh mạch, không có tâm pháp, nhưng làm sao anh biết được trình tự lưu chuyển của kinh mạch?" Tiêu Trần vẫn có chút thắc mắc.
"Trình tự?" Nam tử mờ mịt lắc đầu, đột nhiên nam tử ah một tiếng, dường như bừng tỉnh đại ngộ: "Khi phu nhân làm thanh kiếm này, tôi vẫn luôn nhìn vào nó. Mỗi lần nhìn vào những đường vân trên thanh kiếm này, tôi đều sẽ nhìn theo thứ tự mà phu nhân đã khắc nó."
"Người ngốc có ngốc phúc." Tiêu Trần mỉm cười, đưa trả thanh kiếm gỗ lại cho nam tử.
Dựa vào một sơ đồ kinh mạch mà có thể luyện thành kiếm ý như vậy, tư chất quả thực có chút nghịch thiên.

Bình Luận

0 Thảo luận