Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 571: Đại chiến (3)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Đây vốn là thần thông của nhân loại, Quỷ Xa không dùng được, mà hắn ta cũng không có tay, chỉ có cánh. Vậy nên mượn dùng bàn tay của Thập Nhất để thi triển thần thông.
Thập Nhất nghiêng đầu, trong mắt ứa lệ: "Chim ca ca, huynh đi xuống giúp ca ca nha?"
Quỷ Xa lông dựng đứng cả lên: "Con nhỏ ranh, nhóc muốn giết chết ông đây à? Bị Ma tướng bắt được thì coi như xong."
Thập Nhất lau nước mắt: "Nhưng mà ca ca...."
Vừa nói xong, cô bé lại khóc: "Huhu...."
"Khóc con mẹ nhà ngươi!"
Quỷ Xa trợn mắt: "Tuy kiếm trận này cũng mạnh, nhưng muốn tiêu diệt Đại đế sao? Làm gì có chuyện dễ vậy."
Thập Nhất vẫn còn chưa tin, liền vươn tay khều khều hắn: "Chim ca ca..."
"Chim bà nội mi, ông đây không đi tự sát đâu!" Quỷ Xa tức giận văng tục.
Đột nhiên hình ảnh trong tay Thập Nhất thay đổi, thanh đại kiếm dần dần nhô lên.
Dưới biển, đám người điều khiển đại kiếm đều kinh hãi nhìn nhau.
Bọn hắn không có điều khiển đại kiếm bay lên, vậy chỉ có thể là...
"GIẾT." Lão già dữ tợn hét lớn.
Sau đó, đám người lơ lửng tứ phía đại kiếm truyền toàn bộ sức lực vào trận đồ.
Đại kiếm bắt đầu tỏa ra hào quang càng đậm, càng đè xuống mãnh liệt hơn.
Nhưng cho dù cố đến đâu đại kiếm cũng không nhúc nhích, thậm chí còn dần dần bị đẩy ngược trở lại.
Tất cả đều tuyệt vọng chứng kiến cảnh tượng này.
Một lúc sau, toàn bộ đại kiếm bay lên khỏi mặt nước, mũi kiếm xuất hiện một đốm nhỏ li ti.
"Trưởng lão, đó là gì vậy?" Một thanh niên kinh hãi, nuốt nước bọt hỏi.
Lão già nhìn theo, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng vàng, sau khi nhìn rõ, lão ta không khỏi rùng mình.
Cái đốm nhỏ đó là một thân thể không có máu thịt, chỉ trơ ra bộ xương.
Kỳ lạ là bộ xương này bóng loáng như ngọc, toát ra hào quang thánh khiết.
Nhưng đầu lâu lại không có hình hài của nhân loại, mà lại tựa như ác quỷ, vô cùng vô tận hung bạo.
Hai khí chất hoàn toàn trái ngược mà lại hợp nhất với nhau, thật sự quá kỳ lạ.
Cảnh tượng này khiến ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ.
Bộ xương kia, chính là Tiêu Trần đang từ từ tích tụ sát khí.
Tay trái đỡ kiếm, tay phải dần dần nâng lên.
Một lượng ma khí khổng lồ tuôn ra từ trong xương rồi nhanh chóng ngưng tụ lại ở nắm tay thành một quả cầu nhỏ màu đen.
Tiêu Trần đấm vào mũi kiếm, quả cầu nhỏ trực tiếp va chạm với đại kiếm.
Cảnh này trông vào có chút nực cười, là do thân thể Tiêu Trần quá nhỏ bé so với đại kiếm, như cống rãnh đòi sóng sánh với đại dương.
"Bùm!"
Một tiếng nổ vang lên, cả thân đại kiếm lập tức rung rung.
Người bên trong kiếm trận đều bị chấn động không ngừng, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Có lẽ cống rãnh chính là thanh đại kiếm này, còn Tiêu Trần mới là đại dương.
"Bùm!"
Lần thứ hai đấm tới, một tiếng rắc rắc nhẹ vang lên, từng vết nứt lan ra tựa như mạng nhện.
Quả cầu nhỏ màu đen kia đập thẳng vào trong đại kiếm rồi nhảy ra, xoay mấy vòng rồi bay thẳng đến nơi đám người tập trung.
"Bùm!" Lại thêm một đấm.
Cú đấm này triệt để khiến tất cả mọi thứ vỡ tan, tia hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng bị vùi dập, vết nứt khổng lồ cứ lan dần ra khắp thanh đại kiếm.
Trên xa tít thiên khung, một đám hơn trăm lão già quan sát nhất cử nhất động bên dưới.
Bọn họ chính là đại năng của nơi này, là kẻ thống trị thật sự tại cây Thế giới.
Giờ phút này, từng người trong tông môn của bọn hắn đều đang trải qua đau khổ vạn lần, nhưng bọn họ chỉ đứng ở đó nhìn xem mọi chuyện diễn ra.
Một lão già có vết sẹo dọc trên mắt âm trầm nhìn quét qua đám người bên cạnh, nói mỉa mai: "Các vị trưởng lão, trong thời gian con cháu, đệ tử các người cầm chân hắn, các người nghĩ ra cách gì không?"
Không ai trả lời.
Sắc mặt của lão càng xám: "Tứ trưởng lão, nói xem."
Một lão già với khuôn mặt "Hạc phát đồng nhan" (tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào như mặt trẻ con, ý nói già nhưng tráng kiện) lau trán, mặc dù trên trán chẳng thấm lấy một hạt mồ hôi.
"Có vẻ là một tên ma vương, nhưng hắn không dùng bất kỳ thần thông gì, ta cũng không có cách nào."
"Hắn có thể dễ dàng tàn sát đại quân Kinh Thần, hơn nữa còn đánh bại Hỗn Độn kiếm trận, rõ ràng là mạnh hơn bất kỳ ai ở đây."
Tứ trưởng lão phát biểu xong liền xấu hổ, không phân tích được thông tin gì hữu dụng.
Nhìn từng đứa con, từng đệ tử tại Vân phong lâm vào hiểm cảnh, bọn hắn thân là trưởng lão lại không có hành động gì giải quyết là bởi vì muốn phân tích ra khuyết điểm của Tiêu Trần trong lúc chiến đấu, nhờ vậy mà có nắm chắc hơn.
Cái đám này, từng người đều sống cả ngàn năm, não đều thành tinh cả rồi, dại gì đưa đầu vào cho người ta đánh.
Dẫu vậy cũng không ngờ tới, mỗi lần Tiêu Trần ra tay đều áp đảo tất cả.
Ngoại trừ thấy được ma khí có tính ăn mòn cực mạnh ra cũng chẳng thấy được con bài khác của Tiêu Trần.

Bình Luận

0 Thảo luận