Tiêu Trần cười nói: "Thời kỳ ngàn năm sắp tới, nếu như còn chậm trễ bên trong quá lâu, có lẽ lúc gặp lại tôi, tôi không còn là tôi nữa."
Nữ cảnh sát có chút không hiểu ý Tiêu Trần, kéo chặt áo hắn không chịu buông.
Tiêu Trần dán sát đầu lại, nhìn như là muốn hôn cô ấy. Nữ cảnh sát theo bản năng muốn tránh đi.
Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại thẹn thùng đỏ mặt, nhắm chặt mắt lại.
Kết quả, Tiêu Trần ghé sát miệng lại gần tai nữ cảnh sát, nói: "Cô gái, ngực cô size gì vậy?"
"Anh!" Nữ cảnh sát tức giận giậm chân.
"Ha ha ha!"
Tiêu Trần cười, nhấc bé con tới trước mặt.
"Ba, ba, ba."
Con bé nhìn Tiêu Trần, cười khanh khách.
Tiêu Trần nhét cánh hoa cuối cùng vào miệng cô bé: "Hai đứa ngu."
"Con cũng theo bọn họ về đi, để Ngục Long xem xem con thế nào, nếu quả thực là Ứng Long, thì theo cô ấy tu hành luôn đi!"
Nói xong, Tiêu Trần thả con bé xuống đất.
"A oạp."
Con bé há miệng, cắn lên áo Tiêu Trần.
"Mẹ nó, con bé này, nhả ra cho ba."
Tiêu Trần nắm hai cái sừng nhỏ trên đầu con bé, không ngưng lắc.
Con bé bị lắc hoa mắt chóng mặt, nhưng vẫn không chịu nhả.
"Ầm!"
Tiêu Trần đánh hai cái lên đầu con bé, nháy mắt đã sưng lên thành hai cục lớn.
Lúc này nhìn con bé y như có bốn cái sừng.
"Hu hu."
Con bé buông ra, há to miệng, lại chuẩn bị khóc.
"Không được khóc, cẩn thận tao ném mày xuống sông làm người cho cá."
Bị sát khí trên người Tiêu Trần uy hiếp, con bé sợ hãi lập tức ngậm miệng lại, hít mũi vô cùng đáng yêu.
"Biến lớn đi." Tiêu Trần ngoắc ngón tay với con sư tử nhỏ.
Sư tử nhỏ lập tức biến lớn như chiếc xe hơi nhỏ, Tiêu Trần thả nhóc con lên đó, cũng nhấc Chu Tước ở bên chân lên luôn.
"Anh, anh đừng đi có được không? Trong đó có thứ đáng sợ lắm."
Giọng linh hồn Chu Tước run run vang lên từ trong bụng.
Tiêu Trần sờ đầu linh hồn Chu Tước, nhớ lại lúc mình ở trong tiểu động thiên, hắn nhẹ nhàng gật đầu với Vô Bì lão nhân.
Tiêu Trần bất đắc dĩ cười: "Ai nha, tóm lại là gật đầu rồi, vẫn phải đi xem thử."
"Đó là cái gì?" Lúc này, tiếng nói hơi hoảng sợ của nữ cảnh sát truyền tới, cô ấy không tự chủ được mà lùi về sau mấy bước.
Tiêu Trần nhìn theo nữ cảnh sát, trong vòng xoáy ở giữa sông, cái một con mắt to cực kì tà ác xuất hiện.
Con mắt ấy nhìn mấ người Tiêu Trần, ánh mắt lộ ra khát vọng cực độ.
Loại tà ấy khiến cho mấy nhóc con đều nổi da gà toàn thân, phát ra tiếng uy hiếp ô ô.
"Khối thiên thạch kia xảy ra vấn đề sao?" Tiêu Trần lẩm bẩm.
"Được rồi, đi đi! Đừng ở lại nơi này nữa, tôi phải dùng lôi trì phong ở đây."
Tiêu Trần đưa tay vuốt trước người, một thanh trường đao mang tư khí màu đen xuất hiện trước người.
Một đao nhẹ nhàng hươ ra, hắc đao ầm ầm nổ tung.
"Lôi Trì Thiên Chinh."
Lấy Tiêu Trần làm trung tâm, cả vùng không ngừng dao động, mặt đất dần dần dâng lên.
Ngay cả dòng nước chảy xiết kia cũng bị dâng lên cùng, từng bức bình phong màu đen rơi từ trên trời xuống, che thẳng xuống hướng này.
Tiêu Trần nhíu mày, nhìn mấy người đang ngây ngốc, nói: "Sao đấy? Còn muốn ăn tết nữa à?"
Tiêu Trần nhẹ nhàng vung tay lên, cơ thể nữ cảnh sát không bị khống chế bay lên người con sư tử nhỏ.
"Ầm!"
Tiêu Trần đạp lên mông sư tử, trực tiếp đá nó bay ra khỏi phạm vi Lôi Trì.
Tia sét màu đen từ trên trời giáng xuống, toàn bộ phạm vi bị nâng lên biến thành một Lôi Trì danh xứng với thực.
"Bùm!"
Một tia sét đánh chuẩn xác vào con mắt kia.
Một tiếng thét chói tai vang lên, huyết dịch màu đen không ngừng tràn ra từ trong mắt.
Con mắt tràn đầy oán độc kia lui về trong vòng xoáy.
Cơ thể Tiêu Trần đột nhiên nhảy lên, đập thẳng vào vòng xoáy ấy.
Cảnh sắc trước mắt biến đổi, chỗ con mắt tràn đầy màu đỏ thẫm ngột ngạt.
Màu đỏ thẫm này giống như vết máu khô lại sau nhiều này, lộ ra một luồng tà khí nhìn thấy mà giật mình.
Đây là một thị trấn nhỏ rất đẹp, không quá rộng lớn, dùng thời gian hút hai điếu thuốc là có thể đi từ đầu tới cuối.
Phần nhiều kiến trúc là tiểu lâu hai tầng, có vẻ cổ kính.
Xung quanh thật nhiều bãi cỏ và hoa không biết tên, nếu như không có bầu trời đỏ thẫm khiến người ta cảm thấy ngột ngạt kia, nơi này có lẽ là một chốn bồng lai.
Sự yên tĩnh của thị trấn khiến mọi người sợ, sự tĩnh lặng không có một chút sinh khí nào đủ để làm người khác phát điên.
Tiêu Trần nhìn xung quanh, không phát hiện ra con mắt vừa mới rút lui kia.
Tiêu Trần phóng thần thức ra ngoài, ngay lập tức, toàn bộ thị trấn bị bao phủ.
Không có chút hơi thở sự sống nào, nhưng Tiêu Trần cũng không phát hiện ra thi thể nào.
Mọi người đi đâu hết rồi?
Vai Tiêu Trần run lên, đại quân sâu mênh mông xông ra từ tử khí, chui vào mọi ngõ ngách của thị trấn.
Hồi lâu, Tiêu Trần không nhận được bất kỳ sự hồi đáp nào, thậm chí còn có một bộ phận Minh Trùng trực tiếp bị cắt đứt liên lạc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận