"Hắn là ai vậy?" Tiêu Trần thần tính có chút mờ mịt, không thích động não nhất.
Chủ dị vực đứng dậy, kéo rèm cửa ra, nhìn thế giới tươi sáng ngập tràn ánh mặt trời, chậm rãi nói: "Một người không thể nhìn rõ, không thể nói rõ được."
"Chúng ta đi ăn sáng thôi!"
Chủ dị vực dắt Tiêu Trần thần tính ra khỏi phòng.
"Anh có thể ngừng chiến được không?" Tiêu Trần thần tính vừa đút bánh quẩy vừa hỏi.
Mặc dù không có bất kỳ kỳ vọng nào, nhưng tóm lại vẫn phải hỏi thử xem sao.
Chủ dị vực lắc đầu, đây là đáp án trong dự liệu.
"Anh... anh là một nhân vật không thể tưởng tượng nổi như vậy rồi, tại sao lại không thể buông bỏ chấp niệm chứ?"
Câu hỏi của Tiêu Trần thần tính đột nhiên khiến cho chủ dị vực thức tỉnh.
"Đúng vậy nhỉ. Tại sao tôi không thể bỏ xuống được? Tại sao tôi không thể bỏ xuống chấp niệm nho nhỏ này?"
"Chỉ để chứng minh chính mình mạnh hơn nhân tính, để chứng minh hắn đã chọn sai người?"
"Tôi đã mạnh hơn bất cứ kẻ nào, tôi không cần phải chứng minh nữa."
"Nhưng tại sao anh không thể bỏ xuống nó được."
Chủ dị vực đột nhiên bừng tỉnh, từ khi sinh ra đến nay, dường như chính mình chưa từng hoài nghi chấp niệm trong lòng.
Lời nói của Tiêu Trần khiến hắn ta đột nhiên hiểu ra làm những chuyện này dường như chẳng có chút ý nghĩa nào.
Vì sự mạnh mẽ của chính mình không cần chứng minh.
Cho dù đó là Vô Ưu Giới ở bên trên, Tử Giới ở bên dưới, hay Huyết Chiến Tu La ở bên trái, hoặc là Thần Lâm Thiên Quốc ở bên phải, tất cả đều không tạo thành một chút đe dọa nào cho chính mình.
Thậm chí nếu bọn chúng dám nhúng tay vào "ao cá" này, mình có thể chặt tay bọn chúng.
"Chuyện mình đang làm bây giờ có ý nghĩa gì chứ?"
"Tự mình hoài nghi!" Chủ dị vực lại lần nữa bừng tỉnh, đây là một tình huống cực kỳ nguy hiểm.
Chủ dị vực đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Trần thần tính.
Đột nhiên bị chủ dị vực nhìn chằm chằm như thế, Tiêu Trần thần tính sợ hãi khẽ rùng mình một cái, hắn há hốc miệng, suýt chút nữa lại bật khóc.
Chủ dị vực mỉm cười lau mảnh vụn trên miệng Tiêu Trần thần tính: "Đừng khóc, ngoan nào."
"Có phải anh vừa nghĩ tới cái gì không?" Tiêu Trần thần tính đáng thương hỏi.
Chủ dị vực gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Chủ dị vực đột nhiên hỏi: "Cô cảm thấy hắn như thế nào? Hắn là người như thế nào?"
"Ai á?" Tiêu Trần thần tính nhìn ngang nhìn dọc, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.
Chủ dị vực bất đắc dĩ vỗ trán, đầu óc nhóc này xảy ra chuyện gì vậy?
"Tiêu Trần hoàn chỉnh." Chủ dị vực bất đắc dĩ nhắc nhở một câu.
"Ò..." Tiêu Trần thần tính vô thức muốn gãi gãi đầu, nhưng lại quên mất mình còn đang cầm bánh quẩy trong tay, khiến cho chính mình nhất thời có chút luống cuống tay chân.
Chủ dị vực nhìn thấy rất chi là buồn cười, nhưng không hề chán ghét, đưa tay giúp Tiêu Trần thần tính lau vết dầu mỡ trên trán.
"Tôi không biết!" Tiêu Trần thần tính đẩy tay của chủ dị vực ra, lắc đầu.
"Không biết?" Vẻ mặt chủ dị vực cứ như đang nhìn cô vợ ngốc nhà mình.
Tiêu Trần gật đầu: "Khoảnh khắc chúng tôi sinh ra, hắn đã biết mất rồi. Với lại rất nhiều ký ức về hắn đều bị phong ấn, tôi chỉ nhớ bộ dạng của hắn như thế nào, hắn là một người dịu dàng lắm, còn những thứ khác tôi không biết."
Chủ dị vực cau mày, trong lòng thầm nghĩ.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì? Nếu như đã gieo xuống chấp niệm cho tôi, vậy tại sao bây giờ nhóc con chỉ có thần tính này lại xuất hiện đánh thức chấp niệm trong lòng tôi."
"Tôi có nên tin anh không?"
Chủ dị vực ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
"y yo, tôi sắp ăn no rồi!"
Tiêu Trần thần tính không quan tâm chủ dị vực đang nghĩ gì, nhóc này vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình, lau miệng nhìn đồ ăn trong quán.
Tiêu Trần thần tính đã ăn hết mười cái bánh quẩy, năm cái bánh bao lớn và ba ly sữa đậu nành.
Bây giờ cô đã rất no, những người khác sau khi ăn một chút đã no rồi, còn Tiêu Trần thần tính ăn no rồi vẫn có thể ăn thêm nữa.
Tiêu Trần thần tính muốn ăn thêm, bữa sáng trong quán còn nhiều lắm, cô muốn ăn bánh bao kim sa, cũng muốn ăn một bát mì hoành thánh.
Nhìn Tiêu Trần thần tính đang do dự không biết nên chọn món nào, chủ dị vực đột nhiên hiểu ra.
Tiêu Trần hoàn chỉnh đã cho mình quyền lựa chọn.
Đúng vậy, quyền lựa chọn, hắn cho mình hai lựa chọn.
Một là đi theo chấp niệm mà Tiêu Trần hoàn chỉnh đã gieo xuống cho chính mình, lựa chọn tin tưởng hắn.
Hai là làm theo những gì mình muốn, lựa chọn tin tưởng bản thân.
"Rốt cuộc anh định làm cái gì?" Trong lòng chủ dị vực thở dài một hơi.
Hắn ta thực sự không biết nên lựa chọn tin vào chính mình, hay lựa chọn tin vào một Tiêu Trần hoàn chỉnh.
Đối với Tiêu Trần hoàn chỉnh, chủ dị vực một lòng ngưỡng mộ.
Đứng trên lập trường của Tiêu Trần hoàn chỉnh, chủ dị vực tự hỏi bản thân rằng liệu mình có thể làm được chuyện tự chôn vùi bản thân trong dòng sông dài của lịch sử không.
...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận