"A, Đại Đế ca ca." Lưu Tô Minh Nguyệt càng ngày càng đau lòng, tại sao chỉ ngủ một giấc thôi mà Đại Đế ca ca lại biến thành thế này vậy nè.
Lưu Tô Minh Nguyệt khóc sướt mướt lấy Sơn Thần ngọc ra, chữa lành vết thương cho Tiêu Trần.
Ngược lại Tiêu Trần không nỡ trách Lưu Tô Minh Nguyệt, chỉ hơi tò mò tại sao con bé này không bị ảnh hưởng bởi sát phong.
Sau khi quan sát cẩn thận, Tiêu Trần phát hiện ra đôi cánh nhỏ trong suốt phía sau Lưu Tô Minh Nguyệt rõ ràng đang phát ra một vầng hào quang nhàn nhạt, bảo vệ con bé bên trong.
Vầng sáng này gần như trong suốt, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện được.
Đôi mắt Tiêu Trần ngay lập tức sáng lên, mặc dù con bé có rất nhiều bí mật, ngay cả Tiêu Trần cũng không thể nhìn thấu được.
Nhưng ngay cả Tiêu Trần cũng không bao giờ nghĩ rằng đôi cánh có thể phòng ngự sát phong.
"Minh Nguyệt, thử rót chân nguyên vào đôi cánh một xíu đi." Tiêu Trần kéo kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Tô Minh Nguyệt vui vẻ nói.
Xem ra mang theo con bé này là lựa chọn chính xác, không những là nước suối di động mà còn làm được việc khác nữa, trong lòng Tiêu Trần rất vui.
"Dạ." Lưu Tô Minh Nguyệt ngoan ngoãn rót chân nguyên vào đôi cánh của mình.
"Yahhhh" Mặt con bé chợt đỏ bừng, rốt cuộc đôi cánh chỉ sáng lên một cái rồi trở lại bình thường.
"Được rồi, được rồi, cẩn thận xíu đừng chống đỡ nữa." Tiêu Trần bất đắc dĩ vỗ trán, hắn nên nghĩ đến kết quả này mới phải.
Con bé này hết ăn lại nằm, đức hạnh giống hệt Hắc Phong, một ngày ngay cả tu hành cơ bản nhất còn chẳng làm xong, không thể trông cậy vào cô được!
Lưu Tô Minh Nguyệt đỏ mặt: "Trở... trở về em sẽ tu hành chăm chỉ mà, thật đấy."
"Ông đây tin em mới ghê." Tiêu Trần tức giận nói thầm hai tiếng, đặt Lưu Tô Minh Nguyệt vào trong ngực mình.
Tiêu Trần suy nghĩ một lát, khí thế tăng mãnh liệt, huyết khí dâng trào ngập trời.
Hoa văn quỷ dị bò lên trên khuôn mặt, hai mắt đỏ rực, Tiêu Trần khởi động tấm chắn huyết sắc, tạo thành một không gian Huyết Nương Tử.
Cái gọi là biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, Tiêu Trần định đi đến thử xem uy lực cụ thể của sát phong kia.
"Đi thôi." Tiêu Trần không nói nhảm nữa, đứng trên hồ lô bay thẳng đến góc kia.
Tiếng gió rít gào càng ngày càng lớn, sát phong màu đen bao phủ không gian chung quanh, khiến cho chung quanh trở nên tối tăm, đưa tay không thấy được năm ngón.
Cơn lốc xoáy nhỏ do sát phong màu đen hình thành bắt đầu xé rách tấm chắn máu xung quanh Tiêu Trần.
Những tiếng răng rắc không ngừng vang lên, những vết nứt xuất hiện trên tấm chắn, gương mặt Tiêu Trần cũng trở nên xanh mét.
Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ còn cách xa cả dặm đây này! Mới tí đó mà đã chịu không nổi rồi à?
Tiêu Trần không dài dòng nữa, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu, lần này thật sự là lão huyết đấy!
Tấm chắn trước mặt bị hư hỏng nặng nề nhất, chỉ trong chốc lác đã hồng quang đại thịnh, vết nứt nhanh chóng được phục hồi.
Nhưng ngay sau đó một vết nứt mới lại hình thành, càng đến gần góc, lực xé rách của lốc xoáy càng mạnh, để ổn định thân thể chống lại lực xé rách, Tiêu Trần thậm chí không thể chú ý đến phía trước tấm chắn máu.
"Một bước, hai bước, ba bước..." Bởi vì không thể nhìn thấy cảnh tượng phía trước, Tiêu Trần chỉ có thể dùng phương thức ước lượng để đo khoảng cách của mình đến góc.
"Năm mươi bước..." Tiêu Trần mồ hôi nhễ nhại, tấm chắn máu trước mặt đã sắp vỡ tan tành.
Nhưng có lẽ phải mất khoảng hai mươi bước nữa mới có thể đi vào góc được.
"Ầm." Đột nhiên một âm thanh bị trầm đục truyền đến.
Tấm chắn huyết sắc sắp nứt vỡ trước mặt đột nhiên chấn động một cái.
Dường như có thứ gì đó đã đánh trúng nó, Tiêu Trần đột nhiên vang lên cảnh báo từ trên bản đồ tin tức.
Đột Biến Chi Cốc đã thu hút những sinh linh thích sát khí ở Hắc Sơn.
Tiêu Trần biết cho dù không có thứ gì kỳ quái, hiện tại mình cũng không thể đi qua Đột Biến Chi Cốc, chuẩn bị rút lui.
"Mẹ... mẹ ơi, có yêu quái..." Lưu Tô Minh Nguyệt thò cái đầu nhỏ ra khỏi ngực Tiêu Trần, cầm một hạt châu, chiếu sáng xung quanh tối tăm.
Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn quanh, sợ hãi hét lên.
"Anh ít đọc sách, em đừng lừa anh nha!" Thân thể Tiêu Trần lập tức cứng ngắc.
"Bên phải, bên phải, oa oa oa..." Lưu Tô Minh Nguyệt nhảy lên vai Tiêu Trần, kéo tai Tiêu Trần, muốn bẻ đầu Tiêu Trần sang bên phải.
Tiêu Trần suýt khóc, thực ra Tiêu Trần dùng ánh mắt còn lại cũng đã nhận ra sự bất thường.
Trong không gian bị phong bế cực kỳ chặt chẽ, rõ ràng bỗng xuất hiện một vài sợi tóc không thể giải thích được, không có ma mới là lạ.
"Oa ya ya" Lưu Tô Minh Nguyệt đang kéo tai Tiêu Trần, đột nhiên chui cái vèo vào trong ngực Tiêu Trần, vươn bàn tay nhỏ bé ra giơ hạt châu kia.
Tiêu Trần nuốt nước miếng, một cái đầu đột nhiên xuất hiện trước mắt Tiêu Trần.
Ở đây bây giờ, hoàn cảnh sao mà quỷ dị, ngay cả khi không có thứ gì khác, cũng đủ sợ chết khiếp rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận