Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 2117: Thần Lâm Thiên Quốc

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:24
Nhìn Tiêu Trần thần tính đáng yêu, khói mù trong lòng Tiêu Trần nhân tính bị đuổi đi không ít.
Đưa quả táo gặm được một nửa cho Tiêu Trần thần tính.
Vẻ mặt Tiêu Trần thần tính ghét bỏ, nhưng tay lại nhận quả táo vui vẻ gặm.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của Tiêu Trần thần tính, chủ dị vực suýt chút nữa thì rơi vào bình dấm chua.
Khi Tiêu Trần thần tính đi cùng với hắn ta, nàng chưa bao giờ cười như vậy cả.
Tiêu Trần nhân tính giúp Tiêu Trần thần tính sửa váy, cưỡng chế nhếch lên một nụ cười.
"Hì hì..." Tiêu Trần thần tính cũng cười ngu đần theo.
"Tiểu gia hỏa, qua đây." Thiếu niên áo xanh vẫy tay với Tiêu Trần thần tính.
Tiêu Trần thần tính nhìn thiếu niên áo xanh với vẻ mặt cảnh giác, tuy rằng khí tức trên thân thiếu niên áo xanh làm cho nàng không nhịn được muốn đi thân cận, thế nhưng Tiêu Trần thần tính vẫn nhịn được.
"Đi đi!" Tiêu Trần nhân tính cười, xoa đầu của thần tính.
"À! Ừm!" Tiêu Trần thần tính gật đầu, tiến đến bên cạnh thiếu niên áo xanh.
Thiếu niên áo xanh cẩn thận nhìn tiểu gia hỏa được tất cả sự sủng ái của mình trước mắt.
Từ lúc sinh ra đến bây giờ, Tiêu Trần thần tính là người sống được tốt nhất.
"Cô đi Thiên Quốc không?" Thiếu niên áo xanh ôn hòa hỏi, giọng điệu mang theo sự thương lượng.
"Lão lưu manh đi không?" Tiêu Trần thần tính quay đầu lại nhìn Tiêu Trần nhân tính, chăm chú hỏi.
Thiếu niên áo xanh lắc đầu: "Tiểu Tiểu Trần phải đi một chỗ khác."
"Vậy tôi không đi, tôi muốn cùng lão lưu manh cơ." Tiêu Trần thần tính lắc đầu, giọng điệu kiên quyết.
Chủ dị vực nghe mà ghen ghét dữ dội, vừa định há mồm nói gì thì lại bị thiếu niên áo xanh liếc mắt trừng trở về.
Chủ dị vực tỏ vẻ tức giận ngồi xuống lại, tức giận hừ hừ!
"Cô không thể đi cùng một nơi với Tiểu Tiểu Trần được." Thiếu niên áo xanh lắc đầu.
Tiêu Trần thần tính phồng má bọn: "Vì sao chứ?"
Thiếu niên áo xanh suy nghĩ một chút, chuyến đi lần này của Tiêu Trần hung hiểm dị thường, hắn là đi làm kẻ địch với toàn bộ Vô Ưu giới, một bước đạp sai, chính là vạn kiếp bất phục, mang theo Tiêu Trần thần tính chắc chắn là không được.
Thiếu niên áo xanh không biết rõ phải giải thích thế nào, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Tiêu Trần nhân tính.
Tiêu Trần cũng biết, lần này mình đi là mang theo sứ mệnh, tất nhiên sẽ là một đường sát phạt.
Tiêu Trần thần tính vốn là đóa hoa không nhiễm một hạt bụi trên thế gian này, sao có thể làm cho nàng dính vào máu tanh đen hôi ấy được.
"Không được theo tôi." Tiêu Trần đen mặt lại.
"Hu hu ~" Tiêu Trần thần tính méo miệng, bắt đầu khóc lên: "Có... có... có phải cậu không cần tôi nữa không, hu hu ~ cậu đừng như vậy, tôi sẽ nghe lời mà, sẽ không chọc cậu tức giận nữa đâu."
Chủ dị vực nhìn mà đau lòng, thật muốn nhảy dựng lên quất chết Tiêu Trần.
Mà đầu Tiêu Trần ong ong, ai không biết sợ rằng còn cho mình là một tra nam bội tình bạc nghĩa mất.
"Tôi sẽ tới tìm cô, ngoan, nghe lời." Tiêu Trần cũng không biết khuyên cô nhóc này như thế nào, chỉ có thể qua loa cho xong.
Tiêu Trần thần tính ngồi xổm trên mặt đất, vừa khóc vừa len lén dùng khóe mắt liếc nhìn phản ứng của Tiêu Trần.
Bị Tiêu Trần phát hiện, thần tính toét miệng nhỏ khóc càng hăng say.
Nhìn bộ dạng đáng yêu của Tiêu Trần thần tính, Tiêu Trần bất đắc dĩ cười cười, nhắm mắt lại, dáng vẻ đã quyết định rồi.
"Hay là để nàng theo tôi đi!" Chủ dị vực thận trọng nhìn thiếu niên áo xanh.
Không đợi thiếu niên áo xanh đáp lại, Tiêu Trần thần tính đã đáp, "Không được."
Thiếu niên áo xanh cười gật đầu: "Vậy cô đi Thiên Quốc, cô sẽ trở thành Vương tôn quý nhất."
Tiêu Trần thần tính đâu có muốn thành Vương chó má gì đâu, nàng chỉ muốn cùng Tiêu Trần nhân tính thôi.
Lúc vui vẻ chọc hắn tức giận, lúc không vui cũng chọc giận hắn tức giận nốt.
Chỉ có điều xem bộ dạng của Tiêu Trần, là không định để cho mình đi theo.
"Lão lưu manh, cậu sẽ tới tìm tôi, đúng không?" Tiêu Trần thần tính vểnh miệng nhỏ, khóc chít chít hỏi.
Tiêu Trần mở mắt, khẳng định gật đầu.
"Được rồi, tôi đi cái gì... cái gì mà Thiên Quốc kia." Tiêu Trần thần tính nói, vẻ mặt "hung ác độc địa" trừng chủ dị vực.
Chủ dị vực giật miệng, mình có đáng ghét vậy à?
Thấy Tiêu Trần thần tính đáp ứng, thiếu niên áo xanh thở phào nhẹ nhõm, nếu như Tiêu Trần thần tính không đáp ứng, hắn đúng là không miễn cưỡng được.
Thiếu niên áo xanh lại giơ tay, một thành lớn hùng vĩ xuất hiện trong thế giới này.
Lại là Vận Mệnh Thiên Quốc mà sư phụ Võ đạo của Tiêu Trần đã từng ở.
Cánh cửa thần thánh của Vận Mệnh Thiên Quốc từ từ mở ra, thánh quang nhức mắt chiếu rọi xuống.
"Vận Mệnh Thiên Quốc là nơi để đi tới Thần Lâm Thiên Quốc." Thiếu niên áo xanh giải thích.
Tiêu Trần nhìn thiếu niên áo xanh, mí mắt nhịn không được giật giật.
Chỉ sợ sắp xếp về Vận Mệnh Thiên Quốc cũng nằm trong bố trí của hắn, người này thực sự đã tính toán kỹ tất cả mọi chuyện rồi.
Lúc này, trong cánh cửa vận mệnh mở toang có hai cô gái đi ra.

Bình Luận

0 Thảo luận